0 chữ
Chương 7
Chương 7
So với việc bị Hiệp hội Bảo vệ Omega tới tận cửa điều tra, cô thà chịu sự giám sát của bác sĩ Kiều còn hơn. Dù gì trông người này cũng là người có ý thức trách nhiệm xã hội. Cô không phải nguyên chủ, càng không làm ra những chuyện như trước. Chỉ cần bác sĩ Kiều thấy được sự chân thành của cô, sau này chắc sẽ không gây khó dễ nữa.
Văn Tâm vừa hoảng loạn vừa thành khẩn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đầy ngây thơ, ướt nước và ửng đỏ, khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Kiều Dĩ Mộc cũng thoáng sững người, thầm nghĩ tra A này đúng là có gương mặt xinh thật.
Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
“Được, vậy tôi tạm thời tin cô một lần.”
Trước khi xuất viện, Văn Tâm đi theo đơn thuốc mua thuốc cho Đổng Tầm. Kiều Dĩ Mộc thấy cô không hề tỏ vẻ miễn cưỡng, trong lòng bớt tức hơn đôi chút.
So với nhiều Alpha tiếc tiền, không chịu mua thuốc cho bạn đời Omega, thậm chí còn chửi mắng họ yếu đuối, thì Văn Tâm xem ra chưa đến mức không cứu nổi.
Tuy vậy, Kiều Dĩ Mộc vẫn tranh thủ lúc Văn Tâm không có mặt, để lại thông tin liên lạc cho Đổng Tầm, nhỏ giọng dặn: “Nếu em cần giúp đỡ, có thể dùng quang não liên lạc với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô để lại số cá nhân của mình, chứ không phải số của bệnh viện.
“Cảm ơn.”
Giọng Đổng Tầm yếu ớt, vẫn khàn khàn, tuy biết không ai có thể thực sự kéo nàng ra khỏi vũng lầy, nhưng trong lòng vẫn đầy biết ơn.
Kiều Dĩ Mộc là bác sĩ, nhưng thật ra nàng làm rất nhiều việc ở bệnh viện này vốn không thuộc trách nhiệm của mình.
Cung cấp thêm hỗ trợ cho những bệnh nhân như Đổng Tầm cũng không phải lần đầu. Vì vậy, nàng từng nhiều lần bị người nhà của mấy Alpha trả thù, thậm chí có người đến tận bệnh viện mắng cô lo chuyện bao đồng.
Ngay cả đồng nghiệp cũng nói cô tự chuốc rắc rối vào thân.
Nhưng mỗi lần như vậy, Kiều Dĩ Mộc chỉ im lặng, nhàn nhạt mỉm cười cho qua. Nàngcũng không biết những việc mình làm có ý nghĩa gì không, chỉ là cảm thấy nếu mình muốn làm thì cứ làm thôi. Dù chỉ như muối bỏ bể, còn hơn là không làm gì cả.
Bóng lưng Văn Tâm và Đổng Tầm dần khuất xa.
Vì chân bị thương nên Đổng Tầm đi lại khá khó khăn. Văn Tâm một tay xách thuốc, một tay cẩn thận đỡ lấy nàng.
Dáng vẻ ấy, thoạt nhìn chẳng khác nào thật sự đã thay đổi hoàn toàn.
Kiều Dĩ Mộc nhìn theo rất lâu mới xoay người trở lại, đáy mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.
Quạ ở đâu cũng một màu đen chỉ cần là Alpha, phần lớn đều cùng một kiểu: ngạo mạn, ích kỷ, thô lỗ và đáng ghét… tất cả đều là do gen quyết định.
Nhưng trong xã hội bây giờ, có bao nhiêu Omega thật sự thoát khỏi được số phận bi thảm?
Dù là kẻ "phản truyền thống" như nàng…
Cuối cùng cũng chỉ là trông có vẻ bớt đáng thương hơn một chút mà thôi.
Kiều Dĩ Mộc đưa tay chạm lên tuyến ức chế ở cổ, cười khổ không thành tiếng.
-
Sau khi trở về căn nhà xa lạ ấy, Văn Tâm đặt thuốc và đống trái cây, rau củ mua về lên bàn.
Cô định dìu Đổng Tầm vào phòng nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến chuyện chính vì sơ suất của mình mà Đổng Tầm mới có cơ hội tự tử, cuối cùng cô lại bỏ ngay ý định.
“Em đi nấu cơm cho chị, chị ngồi ở phòng khách đợi em một lát được không?”
Văn Tâm cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhàng hơn, nhưng bản tính sợ xã hội khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Vì vậy, cô không hề thấy đôi mắt đỏ hoe và ánh lệ long lanh trong mắt Đổng Tầm.
Trước khi quay vào bếp, cô còn cẩn thận dặn thêm một câu:
“Chị… chị đừng đi đâu cả, cứ ngồi ở phòng khách chờ em thôi.”
Đổng Tầm từ đầu đến cuối vẫn quá yên lặng, những ngón tay gầy guộc xương xẩu khẽ siết lại, rồi lại buông lỏng ra vô lực.
Điều nàng luôn sợ cuối cùng vẫn đến.
Đêm qua nàng đã dùng tạp chí trên bàn đánh Văn Tâm, làm đầu cô bị thương.
Văn Tâm chắc chắn đang giận.
Nàng biết, Văn Tâm sẽ lại dùng mấy "trò chơi" trước đây để trừng phạt nàng…
Mà nàng… đến cả quyền được chết cũng không có.
Phòng khách nhỏ hẹp, nhưng vì đã được Văn Tâm dọn dẹp kỹ nên không còn lộn xộn như trước. Dưới ánh đèn sợi tóc hơi tối vì bám bụi, gương mặt Đổng Tầm tái nhợt chẳng khác gì một tờ giấy.
Trong bếp, Văn Tâm hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra, vẫn còn vui vẻ đảo thức ăn.
Dù nguyên liệu có hạn, cô vẫn có thể xoay xở nấu nướng được.
Thế giới này công nghệ phát triển quá nhanh, bữa ăn chính của con người sớm đã trở thành những loại “dung dịch dinh dưỡng nén” thứ chứa đầy đủ năng lượng và chất cần thiết. Nhưng vì rau củ ngũ cốc chưa qua xử lý công nghiệp rẻ hơn nhiều so với dinh dưỡng nén, nên vẫn còn không ít người nghèo tự nấu ăn ở nhà.
Nhà của nguyên chủ có một căn bếp.
Văn Tâm vốn là người không bao giờ chấp nhận ăn tạm.
Hôm qua, khi cô vừa xuyên đến nơi này và làm quen với phòng khách, cô mở tủ lạnh ra đã thấy cả hàng chai lọ chứa mấy loại dung dịch không rõ tên. Hệ thống trong nhà còn gọi nó là “dinh dưỡng nén”, mà giá thì cũng chẳng rẻ.
Cô thử uống một ngụm. Mùi vị tạm được, nhưng cũng chỉ là tạm. Ngọt một cách ngấy ngán, chẳng khác nào uống nước giải khát rẻ tiền, còn kém cả trà sữa.
Chỉ nghĩ đến việc phải uống cái này mỗi ngày, cô đã thấy cuộc đời mình u ám.
Thế nên lúc từ bệnh viện trở về, cô đã tiện đường ghé siêu thị mua nguyên liệu tươi sống và gia vị.
Văn Tâm vừa hoảng loạn vừa thành khẩn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm đầy ngây thơ, ướt nước và ửng đỏ, khiến người ta không khỏi mềm lòng.
Kiều Dĩ Mộc cũng thoáng sững người, thầm nghĩ tra A này đúng là có gương mặt xinh thật.
Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
“Được, vậy tôi tạm thời tin cô một lần.”
Trước khi xuất viện, Văn Tâm đi theo đơn thuốc mua thuốc cho Đổng Tầm. Kiều Dĩ Mộc thấy cô không hề tỏ vẻ miễn cưỡng, trong lòng bớt tức hơn đôi chút.
Tuy vậy, Kiều Dĩ Mộc vẫn tranh thủ lúc Văn Tâm không có mặt, để lại thông tin liên lạc cho Đổng Tầm, nhỏ giọng dặn: “Nếu em cần giúp đỡ, có thể dùng quang não liên lạc với tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô để lại số cá nhân của mình, chứ không phải số của bệnh viện.
“Cảm ơn.”
Giọng Đổng Tầm yếu ớt, vẫn khàn khàn, tuy biết không ai có thể thực sự kéo nàng ra khỏi vũng lầy, nhưng trong lòng vẫn đầy biết ơn.
Kiều Dĩ Mộc là bác sĩ, nhưng thật ra nàng làm rất nhiều việc ở bệnh viện này vốn không thuộc trách nhiệm của mình.
Cung cấp thêm hỗ trợ cho những bệnh nhân như Đổng Tầm cũng không phải lần đầu. Vì vậy, nàng từng nhiều lần bị người nhà của mấy Alpha trả thù, thậm chí có người đến tận bệnh viện mắng cô lo chuyện bao đồng.
Nhưng mỗi lần như vậy, Kiều Dĩ Mộc chỉ im lặng, nhàn nhạt mỉm cười cho qua. Nàngcũng không biết những việc mình làm có ý nghĩa gì không, chỉ là cảm thấy nếu mình muốn làm thì cứ làm thôi. Dù chỉ như muối bỏ bể, còn hơn là không làm gì cả.
Bóng lưng Văn Tâm và Đổng Tầm dần khuất xa.
Vì chân bị thương nên Đổng Tầm đi lại khá khó khăn. Văn Tâm một tay xách thuốc, một tay cẩn thận đỡ lấy nàng.
Dáng vẻ ấy, thoạt nhìn chẳng khác nào thật sự đã thay đổi hoàn toàn.
Kiều Dĩ Mộc nhìn theo rất lâu mới xoay người trở lại, đáy mắt vẫn lạnh lẽo như cũ.
Quạ ở đâu cũng một màu đen chỉ cần là Alpha, phần lớn đều cùng một kiểu: ngạo mạn, ích kỷ, thô lỗ và đáng ghét… tất cả đều là do gen quyết định.
Dù là kẻ "phản truyền thống" như nàng…
Cuối cùng cũng chỉ là trông có vẻ bớt đáng thương hơn một chút mà thôi.
Kiều Dĩ Mộc đưa tay chạm lên tuyến ức chế ở cổ, cười khổ không thành tiếng.
-
Sau khi trở về căn nhà xa lạ ấy, Văn Tâm đặt thuốc và đống trái cây, rau củ mua về lên bàn.
Cô định dìu Đổng Tầm vào phòng nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến chuyện chính vì sơ suất của mình mà Đổng Tầm mới có cơ hội tự tử, cuối cùng cô lại bỏ ngay ý định.
“Em đi nấu cơm cho chị, chị ngồi ở phòng khách đợi em một lát được không?”
Văn Tâm cố gắng khiến giọng mình nhẹ nhàng hơn, nhưng bản tính sợ xã hội khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Vì vậy, cô không hề thấy đôi mắt đỏ hoe và ánh lệ long lanh trong mắt Đổng Tầm.
Trước khi quay vào bếp, cô còn cẩn thận dặn thêm một câu:
“Chị… chị đừng đi đâu cả, cứ ngồi ở phòng khách chờ em thôi.”
Đổng Tầm từ đầu đến cuối vẫn quá yên lặng, những ngón tay gầy guộc xương xẩu khẽ siết lại, rồi lại buông lỏng ra vô lực.
Điều nàng luôn sợ cuối cùng vẫn đến.
Đêm qua nàng đã dùng tạp chí trên bàn đánh Văn Tâm, làm đầu cô bị thương.
Văn Tâm chắc chắn đang giận.
Nàng biết, Văn Tâm sẽ lại dùng mấy "trò chơi" trước đây để trừng phạt nàng…
Mà nàng… đến cả quyền được chết cũng không có.
Phòng khách nhỏ hẹp, nhưng vì đã được Văn Tâm dọn dẹp kỹ nên không còn lộn xộn như trước. Dưới ánh đèn sợi tóc hơi tối vì bám bụi, gương mặt Đổng Tầm tái nhợt chẳng khác gì một tờ giấy.
Trong bếp, Văn Tâm hoàn toàn không biết chuyện gì sắp xảy ra, vẫn còn vui vẻ đảo thức ăn.
Dù nguyên liệu có hạn, cô vẫn có thể xoay xở nấu nướng được.
Thế giới này công nghệ phát triển quá nhanh, bữa ăn chính của con người sớm đã trở thành những loại “dung dịch dinh dưỡng nén” thứ chứa đầy đủ năng lượng và chất cần thiết. Nhưng vì rau củ ngũ cốc chưa qua xử lý công nghiệp rẻ hơn nhiều so với dinh dưỡng nén, nên vẫn còn không ít người nghèo tự nấu ăn ở nhà.
Nhà của nguyên chủ có một căn bếp.
Văn Tâm vốn là người không bao giờ chấp nhận ăn tạm.
Hôm qua, khi cô vừa xuyên đến nơi này và làm quen với phòng khách, cô mở tủ lạnh ra đã thấy cả hàng chai lọ chứa mấy loại dung dịch không rõ tên. Hệ thống trong nhà còn gọi nó là “dinh dưỡng nén”, mà giá thì cũng chẳng rẻ.
Cô thử uống một ngụm. Mùi vị tạm được, nhưng cũng chỉ là tạm. Ngọt một cách ngấy ngán, chẳng khác nào uống nước giải khát rẻ tiền, còn kém cả trà sữa.
Chỉ nghĩ đến việc phải uống cái này mỗi ngày, cô đã thấy cuộc đời mình u ám.
Thế nên lúc từ bệnh viện trở về, cô đã tiện đường ghé siêu thị mua nguyên liệu tươi sống và gia vị.
6
0
3 tuần trước
4 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
