TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Vì vậy khi đó, tỉ lệ đánh dấu vĩnh viễn giữa Alpha và Omega cực kỳ cao.

Một khi bị đánh dấu vĩnh viễn, dưới ảnh hưởng của dấu vết và pheromone, những Alpha vốn dã tính, hiếu chiến và dễ bị kích động cũng sẽ chịu ảnh hưởng từ Omega, tính khí dần trở nên dịu dàng hơn.

Ba giới tínhảnh hưởng lẫn nhau, duy trì sự ổn định của xã hội.

Cho đến khoảng nửa thế kỷ trước, tất cả bắt đầu thay đổi.

Khi công nghệ lập trình gen dần hoàn thiện, kết hợp với kỹ thuật hỗ trợ sinh sản của con người, Omega không còn là giới tính hình thành tự nhiên khi đến tuổi dậy thì nữa, mà được lập trình sẵn ngay từ khi sinh ra.

Dù công nghệ lập trình gen tồn tại một khuyết điểm lớn nhưng những Omega sinh ra từ lập trình gen đều chỉ ở cấp C đến E nhưng mỗi năm số lượng Omega vẫn không ngừng tăng lên.

Bởi vì xã hội cần có Omega.

Chính phủ tuyên bố rằng, bất kỳ gia đình nào tham gia dự án lập trình gen để sinh ra trẻ Omega đều có thể nhận được trợ cấp nuôi dưỡng hàng tháng cho đến khi đứa trẻ trưởng thành.

Từ đó về sau, một làn sóng sinh Omega bắt đầu dâng lên.

Cũng kể từ nửa thế kỷ trở lại đây, việc Omega không còn khan hiếm nữa khiến tỉ lệ bị bạo hành trong gia đình tăng đều qua từng năm.

Khoa học kỹ thuật càng phát triển, con người càng ít tin tưởng lẫn nhau.

Tình người trong xã hội trở nên lạnh nhạt, khái niệm “bạn đời” cũng không còn thân mật gắn bó như trước. Ngày nay, Alpha thường chỉ đánh dấu tạm thời theo chu kỳ với Omega, giống như cách họ định kỳ giải quyết nhu cầu sinh lý vậy.

Dù sao thì, cái giá cho đánh dấu vĩnh viễn cũng quá đắt.

Không có Alpha nào lại cam tâm tình nguyện giống một con chó, ở bên cạnh Omega vẫy đuôi lấy lòng.

Trong xã hội hiện tại, tình yêu thật sự giữa Alpha và Omega… còn tồn tại sao?

Nghĩ đến hoàn cảnh gia đình mình, Kiều Dĩ Mộc khẽ nhếch môi cười chua chát ít nhất cô chưa từng tận mắt thấy qua.

Văn Tâm mặt đỏ bừng từ văn phòng bác sĩ Kiều đi ra, lập tức vội vàng đến quầy thuốc. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn trừ tiền từ ngân hàng và số dư còn lại, cả người cô đều suy sụp.

Không có tiền, không có chỗ ở ổn định, đồng nghĩa với việc phải đi làm, phải ra khỏi cửa, phải giao tiếp với người khác.

Không cần…

Ý nghĩ này vừa dâng lên đã khiến cô theo bản năng muốn từ chối.

Lúc còn đang mải suy nghĩ mông lung, cô đã đi đến trước phòng bệnh. Lúc này, Văn Tâm cẩn thận thu lại vẻ mặt đau khổ, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhẹ chân bước vào.

Đổng Tầm đã tỉnh, nàng nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa.

Nhưng Văn Tâm vẫn nhận ra, lúc cô bước vào, đôi vai gầy gò trên giường ấy khẽ co rúm lại một chút.

Phòng bệnh không hề yên tĩnh. Giường bên cạnh là một cụ già, hôm nay con cháu đến thăm, tiếng trò chuyện rôm rả của họ xuyên qua tấm rèm vẫn nghe rõ. Nhưng tấm rèm ấy như một vách ngăn vô hình, khiến giữa hai người các cô chỉ còn lại sự im lặng lạnh lẽo.

Không biết đã ngồi trên ghế mép giường bao lâu, ánh mắt Văn Tâm lặng lẽ dừng lại ở góc khăn trải giường trắng tinh. Hàng mi run nhẹ hai cái, cô cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, khẽ nói lời xin lỗi: “Xin lỗi…”

Người co mình trong chăn kia không hề động đậy.

Nhưng Văn Tâm biết nàng đã nghe thấy.

Cô cũng không nói thêm gì nữa.

Có những chuyện, chỉ nói không có tác dụng. Phải dùng hành động để chứng minh.

-

Đổng Tầm nhanh chóng được xuất viện.

Lúc Văn Tâm đang làm thủ tục xuất viện, bác sĩ Kiều Dĩ Mộc lại gọi cô tới nói chuyện một lần nữa.

Rõ ràng là cô lo lắng Văn Tâm sẽ tiếp tục bạo hành sau khi Đổng Tầm xuất viện.

“Hành vi của cô đã đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn của bạn đời Omega. Là công dân của quốc gia, tôi có nghĩa vụ phải giám sát hành vi bạo lực như vậy. Tôi sẽ báo cáo với Hiệp hội Bảo vệ Omega. Dù việc này không gây tổn thất thực chất cho cô, nhưng các cuộc thăm hỏi định kỳ và điều tra của hiệp hội có thể sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô đặc biệt là trong công việc…”

Nói đến đây, giọng Kiều Dĩ Mộc ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Văn Tâm. Khi rõ ràng thấy gương mặt đối phương hiện rõ vẻ căng thẳng, nàng mới cảm thấy hơi yên tâm.

Sợ là sợ đối phương đúng là loại du côn lưu manh, không có công việc ổn định, cũng chẳng quan tâm danh tiếng ngoài xã hội, kiểu người mặt dày không sợ gì cả.

Dù sao ai cũng biết, cái gọi là Hiệp hội Bảo vệ Omega hiện tại đã sớm lệch khỏi mục đích ban đầu. Tổ chức công ích này chẳng làm tròn trách nhiệm, ngược lại còn biến thành công cụ kiếm tiền của đám vô dụng. Chỉ cần đưa tiền đúng lúc, mấy người đó sẽ nhắm mắt làm ngơ trước Omega bị bạo hành, hoặc làm qua loa cho xong chuyện.

Thấy Văn Tâm như còn do dự, Kiều Dĩ Mộc liền hiểu rằng mọi chuyện chưa đến mức quá tệ.

Hiệp hội Bảo vệ Omega gì đó, nghe thôi đã thấy phiền phức…

Văn Tâm thấy đau đầu, gom hết chút dũng khí và sức lực cuối cùng để thử cứu vãn bản thân.

“Bác sĩ Kiều, xin đừng báo cáo… tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ không tái phạm. Nếu cô chưa yên tâm, tôi có thể cung cấp địa chỉ nơi làm việc và chỗ ở, cô có thể đến kiểm tra bất cứ lúc nào.”

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.