0 chữ
Chương 17
Chương 17
Đổng Tầm thật sự rất thông minh, có những bước chẳng cần Văn Tâm chỉ, nàng cũng đã nhớ kỹ hết trong lòng. Văn Tâm cúi đầu, đầu óc vẫn còn đầy những suy nghĩ linh tinh. Nhất là khi Đổng Tầm đang ở ngay bên cạnh, cô cảm thấy càng thêm lúng túng.
Muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng đến ngượng ngùng này, Văn Tâm chủ động tìm chuyện để nói: “Đổng Tầm, chị có thứ gì thích không?”
Bên tai yên lặng mấy giây, rồi mới nghe thấy câu trả lời.
“Đọc sách.”
“À à, thích đọc sách thì tốt mà, trong sách có rất nhiều kiến thức có thể giúp ích cho con người. Chứng tỏ chị là người có thể tĩnh tâm, bây giờ xã hội rối ren lắm, người có thể yên ổn đọc sách không nhiều đâu.”
Văn Tâm gần như nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ Chung Tư Vũ, mười câu thì hết chín là đang khen Đổng Tầm, cố gắng kéo cảm xúc tích cực của nàng lên. Khen xong rồi cô mới thử dò hỏi tiếp: “Vậy… ngoài đọc sách ra thì sao?”
“Không có.”
“Sao lại không có chứ?” Văn Tâm hơi sốt ruột: “Bác sĩ Chung nói em nên duy trì sở thích của chị. Đọc sách thì cũng tốt đấy, nhưng mà cứ ngồi mãi thì cũng không tốt cho sức khỏe. Chị thử nghĩ lại xem, có còn thích cái gì khác nữa không?”
Đổng Tầm im lặng thật lâu.
Văn Tâm chợt nhớ ra, trước đây Đổng Tầm đã sống những ngày như thế nào bị ép buộc, bị giam lỏng ở nơi chật hẹp này. Ngay cả tự do cũng không có, làm sao có thể nói là có sở thích gì chứ?
“Không có cũng không sao, sau này có thể từ từ tìm ra.”
Cô không tự chủ mà nâng cao giọng, sợ Đổng Tầm suy nghĩ nhiều, liền vội vàng chuyển chủ đề.
Trong căn bếp nhỏ, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Alpha xinh đẹp đang cầm cái sạn trong tay, đôi mắt màu hổ phách nhạt tràn đầy bất an và dè dặt, thoạt nhìn lại có chút ngốc nghếch.
Đổng Tầm chợt thấy mình lơ đãng.
Văn Tâm là một Alpha rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn nhiều Omega khác. Chỉ tiếc là cấp độ gen của cô quá thấp.
Cũng vì lý do đó, hai người mới bị đưa vào một kho dữ liệu "xứng đôi", rồi cuối cùng kết hôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Tâm, Đổng Tầm cũng từng sững sờ vài giây vì vẻ ngoài của cô. Trong vài giây đó, nàng từng mơ tưởng rằng liệu mình sắp có một gia đình thật sự, cuộc sống có phải sắp tốt lên không?
Cho dù mọi thứ không hoàn hảo, cũng chẳng sao. Ít nhất hai người có thể sống bình yên.
Ít nhất… nàng có thể thoát khỏi gia đình cũ.
Nhưng Đổng Tầm chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghi ngờ người Alpha có vẻ ngoài tao nhã, ôn hòa và lễ phép này, sau cánh cửa lại là kẻ vung tay đấm đá vợOmega của mình chỉ để xả giận.
Từ đó, cuộc đời nàng rơi vào một vực sâu mới.
“Bác sĩ Chung có nói gì liên quan đến chị không?” Đổng Tầm như thể cố ý phối hợp với Văn Tâm mà chủ động chuyển khỏi chủ đề sở thích, nhưng rồi lại khẽ hỏi một câu.
Câu hỏi này, thực ra đã lặp đi lặp lại trong lòng nàng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nàng biết mình đang có vấn đề tâm lý. Những cảm xúc nặng nề cứ quấn lấy nàng, khiến mỗi đêm nàng đều nảy sinh ý nghĩ muốn tự sát. Điều đó… chắc chắn không bình thường.
Nếu như chủ đề lúc nãy chỉ khiến Văn Tâm thấy bối rối, thì chủ đề hiện tại thật sự khiến cô cảm thấy hối hận. Quả đúng là: “nói hay không bằng đừng nói”.
Bởi mấy ngày nay điều cô sợ nhất chính là việc Đổng Tầm hỏi chuyện hôm đó đi khám tâm lý.
Cô biết tránh né không phải cách lâu dài, nhưng vào thời điểm hiện tại thì vẫn là cách hữu hiệu nhất.
Văn Tâm cố gắng giả vờ bình thản, nói dối: “Không có gì đâu, bác sĩ Chung chỉ nói là chị ở nhà lâu dễ bị ảnh hưởng tâm lý, bảo em đưa chị ra ngoài chơi nhiều hơn, còn đặc biệt dặn là phải đến chỗ chị thích.”
Có lẽ thấy câu nói này hơi lệch tông, không hợp với hình tượng bản thân, cô vội vá lại một câu, lầm bầm như giải thích: “Bác sĩ Chung với bác sĩ Kiều còn mắng em te tua, em nào dám không nghe.”
Quả thật Chung Tư Vũ có khuyên Văn Tâm nên đưa Đổng Tầm đi chơi, tiếp xúc với thiên nhiên, điều đó sẽ giúp tâm trạng nàng thư giãn hơn.
Dù bản thân là người mắc chứng sợ xã hội, nhưng vì sức khỏe của Đổng Tầm, Văn Tâm cắn răng cũng quyết tâm làm theo. Cùng lắm… cùng lắm thì lúc đó đeo hai lớp khẩu trang vậy…
“Chị không sao. Không cần vì chị mà tốn kém.” Đổng Tầm liếc nhìn Văn Tâm, rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Giọng nàng rất nhỏ, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, như thể thật sự cho rằng tiêu tiền vì mình là một việc lãng phí.
Người bình thường sao lại có suy nghĩ đó? Trừ khi… nguyên chủ trước kia từng nói với nàng những lời như vậy.
Văn Tâm cảm thấy hơi chua xót, cô nghiêm túc nói bằng giọng chắc chắn: “Nghe lời bác sĩ đi. Vừa hay em cũng mới nghỉ việc, ở nhà buồn muốn chết, ra ngoài đổi gió chút cũng tốt.”
“Tiền nong gì đó… có em lo, em đừng nghĩ nhiều.”
Khi nói câu này, Văn Tâm không hề thấy chột dạ.
Bởi vì mấy ngày nay, sau khi kiểm tra kỹ điện thoại và sao kê ngân hàng mà nguyên chủ để lại, cô phát hiện ngoài chuyện là một người vợ vũ phu tồi tệ, thì người kia còn là một con “chó liếʍ” chính hiệu, yêu đơn phương cái người tên Trình Miên kia đến mù quáng.
Chưa dừng lại ở đó, nguyên chủ còn chuyển cho người phụ nữ đó rất nhiều tiền, tổng cộng lên đến cả chục triệu.
Trong khi bản thân còn phải lo nuôi vợ, vậy mà lại đem tiền mua túi hàng hiệu cho người khác.
Muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng đến ngượng ngùng này, Văn Tâm chủ động tìm chuyện để nói: “Đổng Tầm, chị có thứ gì thích không?”
Bên tai yên lặng mấy giây, rồi mới nghe thấy câu trả lời.
“Đọc sách.”
“À à, thích đọc sách thì tốt mà, trong sách có rất nhiều kiến thức có thể giúp ích cho con người. Chứng tỏ chị là người có thể tĩnh tâm, bây giờ xã hội rối ren lắm, người có thể yên ổn đọc sách không nhiều đâu.”
Văn Tâm gần như nghiêm túc làm theo lời dặn của bác sĩ Chung Tư Vũ, mười câu thì hết chín là đang khen Đổng Tầm, cố gắng kéo cảm xúc tích cực của nàng lên. Khen xong rồi cô mới thử dò hỏi tiếp: “Vậy… ngoài đọc sách ra thì sao?”
“Sao lại không có chứ?” Văn Tâm hơi sốt ruột: “Bác sĩ Chung nói em nên duy trì sở thích của chị. Đọc sách thì cũng tốt đấy, nhưng mà cứ ngồi mãi thì cũng không tốt cho sức khỏe. Chị thử nghĩ lại xem, có còn thích cái gì khác nữa không?”
Đổng Tầm im lặng thật lâu.
Văn Tâm chợt nhớ ra, trước đây Đổng Tầm đã sống những ngày như thế nào bị ép buộc, bị giam lỏng ở nơi chật hẹp này. Ngay cả tự do cũng không có, làm sao có thể nói là có sở thích gì chứ?
“Không có cũng không sao, sau này có thể từ từ tìm ra.”
Cô không tự chủ mà nâng cao giọng, sợ Đổng Tầm suy nghĩ nhiều, liền vội vàng chuyển chủ đề.
Trong căn bếp nhỏ, dưới ánh đèn dịu nhẹ, Alpha xinh đẹp đang cầm cái sạn trong tay, đôi mắt màu hổ phách nhạt tràn đầy bất an và dè dặt, thoạt nhìn lại có chút ngốc nghếch.
Văn Tâm là một Alpha rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn nhiều Omega khác. Chỉ tiếc là cấp độ gen của cô quá thấp.
Cũng vì lý do đó, hai người mới bị đưa vào một kho dữ liệu "xứng đôi", rồi cuối cùng kết hôn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Tâm, Đổng Tầm cũng từng sững sờ vài giây vì vẻ ngoài của cô. Trong vài giây đó, nàng từng mơ tưởng rằng liệu mình sắp có một gia đình thật sự, cuộc sống có phải sắp tốt lên không?
Cho dù mọi thứ không hoàn hảo, cũng chẳng sao. Ít nhất hai người có thể sống bình yên.
Ít nhất… nàng có thể thoát khỏi gia đình cũ.
Nhưng Đổng Tầm chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghi ngờ người Alpha có vẻ ngoài tao nhã, ôn hòa và lễ phép này, sau cánh cửa lại là kẻ vung tay đấm đá vợOmega của mình chỉ để xả giận.
“Bác sĩ Chung có nói gì liên quan đến chị không?” Đổng Tầm như thể cố ý phối hợp với Văn Tâm mà chủ động chuyển khỏi chủ đề sở thích, nhưng rồi lại khẽ hỏi một câu.
Câu hỏi này, thực ra đã lặp đi lặp lại trong lòng nàng không biết bao nhiêu lần rồi.
Nàng biết mình đang có vấn đề tâm lý. Những cảm xúc nặng nề cứ quấn lấy nàng, khiến mỗi đêm nàng đều nảy sinh ý nghĩ muốn tự sát. Điều đó… chắc chắn không bình thường.
Nếu như chủ đề lúc nãy chỉ khiến Văn Tâm thấy bối rối, thì chủ đề hiện tại thật sự khiến cô cảm thấy hối hận. Quả đúng là: “nói hay không bằng đừng nói”.
Bởi mấy ngày nay điều cô sợ nhất chính là việc Đổng Tầm hỏi chuyện hôm đó đi khám tâm lý.
Cô biết tránh né không phải cách lâu dài, nhưng vào thời điểm hiện tại thì vẫn là cách hữu hiệu nhất.
Văn Tâm cố gắng giả vờ bình thản, nói dối: “Không có gì đâu, bác sĩ Chung chỉ nói là chị ở nhà lâu dễ bị ảnh hưởng tâm lý, bảo em đưa chị ra ngoài chơi nhiều hơn, còn đặc biệt dặn là phải đến chỗ chị thích.”
Có lẽ thấy câu nói này hơi lệch tông, không hợp với hình tượng bản thân, cô vội vá lại một câu, lầm bầm như giải thích: “Bác sĩ Chung với bác sĩ Kiều còn mắng em te tua, em nào dám không nghe.”
Quả thật Chung Tư Vũ có khuyên Văn Tâm nên đưa Đổng Tầm đi chơi, tiếp xúc với thiên nhiên, điều đó sẽ giúp tâm trạng nàng thư giãn hơn.
Dù bản thân là người mắc chứng sợ xã hội, nhưng vì sức khỏe của Đổng Tầm, Văn Tâm cắn răng cũng quyết tâm làm theo. Cùng lắm… cùng lắm thì lúc đó đeo hai lớp khẩu trang vậy…
“Chị không sao. Không cần vì chị mà tốn kém.” Đổng Tầm liếc nhìn Văn Tâm, rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Giọng nàng rất nhỏ, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc, như thể thật sự cho rằng tiêu tiền vì mình là một việc lãng phí.
Người bình thường sao lại có suy nghĩ đó? Trừ khi… nguyên chủ trước kia từng nói với nàng những lời như vậy.
Văn Tâm cảm thấy hơi chua xót, cô nghiêm túc nói bằng giọng chắc chắn: “Nghe lời bác sĩ đi. Vừa hay em cũng mới nghỉ việc, ở nhà buồn muốn chết, ra ngoài đổi gió chút cũng tốt.”
“Tiền nong gì đó… có em lo, em đừng nghĩ nhiều.”
Khi nói câu này, Văn Tâm không hề thấy chột dạ.
Bởi vì mấy ngày nay, sau khi kiểm tra kỹ điện thoại và sao kê ngân hàng mà nguyên chủ để lại, cô phát hiện ngoài chuyện là một người vợ vũ phu tồi tệ, thì người kia còn là một con “chó liếʍ” chính hiệu, yêu đơn phương cái người tên Trình Miên kia đến mù quáng.
Chưa dừng lại ở đó, nguyên chủ còn chuyển cho người phụ nữ đó rất nhiều tiền, tổng cộng lên đến cả chục triệu.
Trong khi bản thân còn phải lo nuôi vợ, vậy mà lại đem tiền mua túi hàng hiệu cho người khác.
5
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
