TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Xã hội bây giờ phát triển thật, nhân lực không hề rẻ. Làm công xưởng thì vừa nặng nhọc vừa mệt, nhưng lương lại cao hơn không ít so với dân văn phòng.

Nếu không nhờ vậy, nguyên chủ cũng không thể nào một mình chuẩn bị được sính lễ 200 triệu, thậm chí còn mua đứt được căn hộ nhỏ tầng sáu này, tuy cũ kỹ nhưng vẫn là cô ta tự bỏ tiền.

Văn Tâm đọc hết lịch sử trò chuyện giữa nguyên chủ và Trình Miên, thấy đối phương có nói rõ: “Số tiền đó xem như là mượn.”

Đã mượn thì tức là có thể đòi lại được đúng không?

Vậy thì ít nhất, trước khi tìm được công việc mới, cô cũng không đến mức để bản thân và Đổng Tầm đói chết.

Số tiền này… cô nhất định phải lấy lại. Có thể xem như khoản dự phòng, sau này thật sự không còn cách nào khác, cô đành phải đi làm lại từ đầu.

Trong lòng đã quyết, Văn Tâm đột nhiên nắm lấy tay Đổng Tầm, ánh mắt nghiêm túc, trịnh trọng hứa: “Đổng Tầm, chị yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc chị thật tốt.”

Một Alpha không quá cao lớn, nhưng xinh đẹp và mảnh khảnh, đứng nơi đó, trong mắt lấp lánh ánh sáng như hai vì sao băng giữa đêm tối. Với người đã quen sống trong bóng đêm như Đổng Tầm, ánh sáng đó khiến thế giới nàng như đảo lộn.

Ánh mắt Đổng Tầm vẫn lãnh đạm, không buồn không vui.

Lý trí mách bảo nàng không nên tin tưởng, nhưng sâu trong một góc nào đó trong tim, vẫn không kiềm được mà khẽ run lên.

Nàng biết, Văn Tâm trước mắt… sớm đã không còn là Văn Tâm ngày xưa.

Sau bữa tối, Văn Tâm ngồi xếp bằng trên tấm thảm chơi điện thoại, tiếp tục tìm kiếm những thông tin và vật dụng hữu ích mà nguyên chủ để lại, thỉnh thoảng cũng lướt xem tin tức để hiểu thêm về tình hình xã hội hiện tại.

Còn Đổng Tầm thì ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, yên tĩnh đọc sách.

Đột nhiên điện thoại rung hai cái, Văn Tâm nhận được tin nhắn, liền ra cửa nhận một gói hàng chuyển phát nhanh. Sau đó, cô hớn hở chạy tới chỗ Đổng Tầm, vẻ mặt nghiêm túc đeo cho nàng chiếc vòng tay thông minh mới mua trên mạng.

Trời ơi, ban đầu khi thấy nguyên chủ còn dùng điện thoại, cô còn tưởng thế giới này chưa phát triển mấy về mặt công nghệ. Sau đó mới biết, hóa ra là do nguyên chủ quá nghèo, nên mới dùng mấy thiết bị lỗi thời.

Thật ra công nghệ ở đây đã phát triển vượt bậc từ lâu rồi.

Hầu hết mọi người trong xã hội đã chuyển sang dùng quang não với đủ kiểu dáng khác nhau, phổ biến nhất là dạng vòng tay.

Khi sử dụng, giao diện ảo sẽ hiện ra giữa không trung, không cần lo mang theo điện thoại hay sợ bị trộm nữa.

Công năng của quang não cũng vượt xa điện thoại, chẳng những là một máy tính trí tuệ nhân tạo siêu mạnh, còn có thể theo dõi thời gian thực các chỉ số sức khỏe của người đeo.

Ngoài ra còn tích hợp cả công nghệ thực tế ảo.

Văn Tâm thật sự không dám nghĩ chiếc vòng tay này tiện lợi đến mức nào.

Dù cô cũng muốn lắm, nhưng số tiền còn lại trong nhà chỉ đủ mua đúng một cái.

Người cần nó hơn là Đổng Tầm.

Bởi vì bên trong có một tính năng khiến Văn Tâm cực kỳ động lòng quang não có thể theo dõi nhịp tim, thân nhiệt, và các chỉ số khác của người đeo. Nếu phát hiện cơ thể rơi vào tình trạng nguy hiểm, hoặc tính mạng gặp đe dọa, nó sẽ lập tức gọi cấp cứu.

Sau khi đọc hết các chức năng ấy, Văn Tâm gần như không nghĩ ngợi gì đã đặt mua, mua xong rồi mới thấy ví tiền trống rỗng mà đau lòng.

Lần này thật sự là rỗng túi không còn một xu.

Tốt lắm, lại có thêm một lý do để đi kiếm tiền.

“Xin lỗi, cái vòng tay này em đã cài mật mã khóa lại rồi, chị không thể tự tháo ra được đâu.”

Cảm thấy hành động của mình có phần quá đáng và độc đoán, Văn Tâm cúi đầu không dám ngẩng lên, hơi lộ vẻ chột dạ, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra câu mang tính áp đặt.

“Chờ một thời gian nữa khi tâm trạng chị khá hơn, em sẽ nói cho chị mật mã, được không? Cái vòng này có thể bảo vệ chị, chị cũng có thể dùng nó lên mạng, mua đồ mình thích.”

Sau khi mua vòng tay, toàn bộ tài sản còn lại của cô là 9753 tệ. Cô chuyển cho Đổng Tầm 9000 tệ, giữ lại 753 tệ cho mình.

Với số tiền ít ỏi như vậy, lúc chuyển khoản cho Đổng Tầm, mặt cô cũng đỏ bừng.

“Ừm… số tiền này chị cứ cầm tạm tiêu xài, vài hôm nữa em sẽ chuyển thêm cho chị.”

Văn Tâm lảm nhảm không ngừng, căn bản không cho Đổng Tầm cơ hội từ chối, rồi nhanh chóng nói mình phải vào thư phòng bên cạnh sắp xếp lại văn kiện.

“Em qua phòng bên cạnh có chút việc phải làm, chị ở một mình có được không?”

Đổng Tầm gật đầu.

“Em thật sự đi nha?”

Văn Tâm rõ ràng vẫn chưa yên tâm để Đổng Tầm ở một mình, cứ lề mề đứng ở cửa, bước chân mãi chưa rời đi được.

“Nếu có chuyện gì, chị dùng quang não gọi cho em.”

Nói rồi cô mới nhớ ra, rõ ràng chỉ cách nhau có một căn phòng, gọi điện làm gì nữa.

Văn Tâm tự cười chính mình ngốc nghếch.

Cô là kiểu người có điểm cười rất thấp, thường hay cười bất chợt vì mấy chuyện chẳng ai hiểu nổi, khiến người khác nhìn vào còn tưởng cô có chút… vấn đề.

Mắt Văn Tâm rất to, khi cười lại càng thêm linh động, ánh lên vẻ tinh ranh, cứ như một con hồ ly nhỏ đang híp mắt lại.

Đổng Tầm nhìn khuôn mặt cô cười tươi không rõ lý do, hàng mi nhẹ nhàng rủ xuống.

“Khụ khụ…”

Văn Tâm ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Tiện thể chị nghiên cứu thử xem cái quang não này có thể kết nối được với điện thoại cũ của em không. Em thật sự phải đi rồi. Trong nhà mà có chuyện gì nhất định phải liên lạc với em! Nhớ kỹ đó! Nhất định phải gọi đó.”

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.