0 chữ
Chương 15
Chương 15
Nghĩ đến quyển sách kiến thức sinh lý ABO mình vừa mới đọc, ánh mắt Văn Tâm lập tức dừng lại ở chiếc vòng cổ trên cổ Đổng Tầm quả nhiên, trạng thái hiển thị của thuốc ức chế đã thay đổi.
Tim cô thắt lại, tay chân luống cuống: “Đổng Tầm, chị… có sao không?”
"Chị đến kỳ phát tình rồi…"
Giọng Đổng Tầm rõ ràng mang theo run rẩy không thể kìm nén.
"Em… em lập tức đưa chị về nhà!"
Tuy rằng đã đoán được chuyện sẽ xảy ra thế này, nhưng khi được xác nhận, đầu óc Văn Tâm vẫn lập tức trở nên hỗn loạn. Cô nên làm gì đây? Trong sách chỉ mô tả sơ qua, cô căn bản không biết Alpha phải giúp Omega vượt qua kỳ phát tình như thế nào a a a.
Cũng may nhà không xa lắm, chưa đến nửa tiếng, Văn Tâm đã lái xe như bay đưa Đổng Tầm về tới nơi.
Nhà các nàng ở tầng sáu, mà tòa nhà này lại không có thang máy.
Đổng Tầm vì dọc đường đi đã chịu ảnh hưởng của tin tức tố, lúc xuống xe chân mềm nhũn đến đứng không vững.
Mà chỗ đậu xe lại còn cách tòa nhà một đoạn.
Văn Tâm cũng chẳng quan tâm đến đồ đạc, vội vàng đỡ lấy Đổng Tầm, nghiến răng bế nàng lên lao về phía toà nhà.
"Đừng sợ, em ở đây, lập tức sẽ về đến nhà." Vừa chạy, cô vừa không quên trấn an người trong lòng.
May mà thế giới ABO này, thể chất của Alpha không tệ, nguyên chủ lại cao ráo khỏe mạnh, sức lực cũng không nhỏ, bế Đổng Tầm lên cũng nhẹ nhàng. Văn Tâm còn theo bản năng nghĩ rằng mình vẫn là thân thể yếu ớt ở kiếp trước, lúc bế Đổng Tầm thiếu chút nữa thì cả hai cùng ngã ra đất.
May mà tình huống khẩn cấp không kịp để ý đến chuyện đó, nếu không Văn Tâm chắc xấu hổ chết mất.
Đổng Tầm vùi mặt vào ngực Văn Tâm, hơi thở ngày càng dồn dập.
Văn Tâm đặt nàng lên giường trong phòng ngủ, nhanh chóng mang thuốc ức chế tới.
"Để em giúp chị."
Văn Tâm nhìn Đổng Tầm, mấy ngày nay cô đã học thêm chút kiến thức của thế giới này, biết cách tiêm thuốc ức chế.
"Không cần."
Đổng Tầm vẫn còn chút lý trí, tự mình theo thói quen dùng thuốc ức chế, ngón tay tái nhợt siết chặt lòng bàn tay.
Cơn tê dại lan ra như một dòng nước ngầm uốn khúc.
Quả nhiên, cho dù Văn Tâm có mất trí nhớ, thì vẫn không muốn đánh dấu nàng.
Trước kia, Văn Tâm từng muốn nhìn thấy nàng sau khi mất đi lý trí sẽ giống như chó hoang cầu xin mình.
Trong đáy mắt Đổng Tầm hiện lên vẻ tự giễu lặng lẽ, nàng cuộn tròn người trên giường, trong miệng không biết từ lúc nào đã ngập mùi máu tươi.
Tồn tại như thế này đây…
Mỗi lần đến kỳ động dục đều phải hạ thấp mà cầu xin Alpha của mình, dù biết rõ chỉ nhận lấy sự nhục nhã, bản năng lại khiến nàng không biết xấu hổ.
Nàng ghét chính mình như thế, cảm thấy thật kinh tởm.
Nước mắt lạnh lẽo chảy từ khoé mắt xuống, thân thể Đổng Tầm run rẩy càng dữ dội hơn.
"Vẫn còn rất khó chịu sao? Sao lại thế này? Thuốc ức chế không có tác dụng sao?"
Văn Tâm thấy Đổng Tầm đau đớn bất thường liền cảm thấy không ổn, bắt đầu lo lắng. Cô đã đọc hướng dẫn sử dụng, thuốc ức chế phát huy tác dụng rất nhanh, cơ bản chỉ cần một hai phút là bệnh trạng sẽ giảm rõ rệt.
Nhưng Đổng Tầm trông chẳng có chuyển biến gì cả.
Lúc này Văn Tâm mới nhận ra, trong phòng hương vị của tin tức tố càng lúc càng nồng đậm, thân thể cô cũng bắt đầu nóng lên.
Thuốc ức chế hoàn toàn mất tác dụng.
Đổng Tầm như một con rắn, cánh tay trắng nõn như sứ siết chặt cổ cô không buông, đuôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ điềm tĩnh ngày thường sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi trưởng thành, Omega mỗi tháng sẽ trải qua một lần phát tình nếu chưa kết hôn thì dùng thuốc ức chế vẫn có hiệu quả. Nhưng một khi đã bị đánh dấu, tác dụng của thuốc sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Đặc biệt là Đổng Tầm đã liên tiếp hai tháng dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ động dục, lần này đến đột ngột và mãnh liệt, chưa đến ba tiếng mà Đổng Tầm đã gần như mất hết lý trí.
Bản năng thôi thúc khiến nàng điên cuồng khát khao tin tức tố của Văn Tâm.
"Văn Tâm, giúp chị… cầu xin em…"
Làn da trắng nõn của nàng đã nhuộm sắc đỏ, đôi mắt u buồn dưới ánh đèn ánh lên vẻ mong manh tuyệt vọng. Nàng nhìn cô, ánh mắt đầy khát khao. Giống như một con cá thiếu nước, hô hấp khó khăn, như đang cầu cứu.
Tim Văn Tâm đập thình thịch.
Không biết là do mới chạy xong, hay bị người trước mặt làm mê hoặc.
"Sao… giúp thế nào…"
Tai Văn Tâm đỏ bừng, cô theo bản năng nghiêng đầu tránh né, nhưng cổ lại bị cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy.
Tin tức tố hương linh sam ngọt ngào lan khắp căn phòng nhỏ, trộn lẫn với hương thảo thơm ngát.
Trước mắt Văn Tâm càng lúc càng nóng, cô cảm thấy mình bắt đầu mất sức.
Đồng thời, cô cảm nhận được thắt lưng có biến hóa kỳ lạ.
Chiếc đuôi hồng nhạt chậm rãi chuyển động, lần theo đường đi hướng tới tuyến thể của Đổng Tầm.
-
Sáng sớm hôm sau, Văn Tâm là người tỉnh lại đầu tiên.
Vừa mở mắt ra, cảm giác đầu tiên cô có được là một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Bên cạnh truyền đến hương vị tin tức tố khiến người ta cảm thấy vui vẻ và an tâm.
Ý thức của cô vẫn còn mơ hồ.
Như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, cô duỗi người một cái, sau đó theo bản năng lấy mặt mình cọ vào món đồ mềm mại bên cạnh.
Mãi đến ba giây sau, Văn Tâm mới nhận ra rốt cuộc mình đang cọ vào thứ gì.
Cô đang nằm trong lòng Đổng Tầm.
Đổng Tầm rất gầy, nhưng nơi trước ngực lại đầy đặn, đêm qua khi bị nhiệt tình làm mờ lý trí, cô đã nhìn thấy nơi ấy có hình dáng thật đẹp.
Những ký ức mãnh liệt bị mất tạm thời trong cơn sốt đêm qua đột ngột ùa về.
-
Tác giả có lời muốn nói: [Sinh lý cấu tạo là tư thiết.]
Tim cô thắt lại, tay chân luống cuống: “Đổng Tầm, chị… có sao không?”
"Chị đến kỳ phát tình rồi…"
Giọng Đổng Tầm rõ ràng mang theo run rẩy không thể kìm nén.
"Em… em lập tức đưa chị về nhà!"
Tuy rằng đã đoán được chuyện sẽ xảy ra thế này, nhưng khi được xác nhận, đầu óc Văn Tâm vẫn lập tức trở nên hỗn loạn. Cô nên làm gì đây? Trong sách chỉ mô tả sơ qua, cô căn bản không biết Alpha phải giúp Omega vượt qua kỳ phát tình như thế nào a a a.
Cũng may nhà không xa lắm, chưa đến nửa tiếng, Văn Tâm đã lái xe như bay đưa Đổng Tầm về tới nơi.
Nhà các nàng ở tầng sáu, mà tòa nhà này lại không có thang máy.
Mà chỗ đậu xe lại còn cách tòa nhà một đoạn.
Văn Tâm cũng chẳng quan tâm đến đồ đạc, vội vàng đỡ lấy Đổng Tầm, nghiến răng bế nàng lên lao về phía toà nhà.
"Đừng sợ, em ở đây, lập tức sẽ về đến nhà." Vừa chạy, cô vừa không quên trấn an người trong lòng.
May mà thế giới ABO này, thể chất của Alpha không tệ, nguyên chủ lại cao ráo khỏe mạnh, sức lực cũng không nhỏ, bế Đổng Tầm lên cũng nhẹ nhàng. Văn Tâm còn theo bản năng nghĩ rằng mình vẫn là thân thể yếu ớt ở kiếp trước, lúc bế Đổng Tầm thiếu chút nữa thì cả hai cùng ngã ra đất.
May mà tình huống khẩn cấp không kịp để ý đến chuyện đó, nếu không Văn Tâm chắc xấu hổ chết mất.
Văn Tâm đặt nàng lên giường trong phòng ngủ, nhanh chóng mang thuốc ức chế tới.
"Để em giúp chị."
Văn Tâm nhìn Đổng Tầm, mấy ngày nay cô đã học thêm chút kiến thức của thế giới này, biết cách tiêm thuốc ức chế.
"Không cần."
Đổng Tầm vẫn còn chút lý trí, tự mình theo thói quen dùng thuốc ức chế, ngón tay tái nhợt siết chặt lòng bàn tay.
Cơn tê dại lan ra như một dòng nước ngầm uốn khúc.
Quả nhiên, cho dù Văn Tâm có mất trí nhớ, thì vẫn không muốn đánh dấu nàng.
Trước kia, Văn Tâm từng muốn nhìn thấy nàng sau khi mất đi lý trí sẽ giống như chó hoang cầu xin mình.
Trong đáy mắt Đổng Tầm hiện lên vẻ tự giễu lặng lẽ, nàng cuộn tròn người trên giường, trong miệng không biết từ lúc nào đã ngập mùi máu tươi.
Mỗi lần đến kỳ động dục đều phải hạ thấp mà cầu xin Alpha của mình, dù biết rõ chỉ nhận lấy sự nhục nhã, bản năng lại khiến nàng không biết xấu hổ.
Nàng ghét chính mình như thế, cảm thấy thật kinh tởm.
Nước mắt lạnh lẽo chảy từ khoé mắt xuống, thân thể Đổng Tầm run rẩy càng dữ dội hơn.
"Vẫn còn rất khó chịu sao? Sao lại thế này? Thuốc ức chế không có tác dụng sao?"
Văn Tâm thấy Đổng Tầm đau đớn bất thường liền cảm thấy không ổn, bắt đầu lo lắng. Cô đã đọc hướng dẫn sử dụng, thuốc ức chế phát huy tác dụng rất nhanh, cơ bản chỉ cần một hai phút là bệnh trạng sẽ giảm rõ rệt.
Nhưng Đổng Tầm trông chẳng có chuyển biến gì cả.
Lúc này Văn Tâm mới nhận ra, trong phòng hương vị của tin tức tố càng lúc càng nồng đậm, thân thể cô cũng bắt đầu nóng lên.
Thuốc ức chế hoàn toàn mất tác dụng.
Đổng Tầm như một con rắn, cánh tay trắng nõn như sứ siết chặt cổ cô không buông, đuôi mắt ửng đỏ, dáng vẻ điềm tĩnh ngày thường sụp đổ hoàn toàn.
Sau khi trưởng thành, Omega mỗi tháng sẽ trải qua một lần phát tình nếu chưa kết hôn thì dùng thuốc ức chế vẫn có hiệu quả. Nhưng một khi đã bị đánh dấu, tác dụng của thuốc sẽ suy giảm nghiêm trọng.
Đặc biệt là Đổng Tầm đã liên tiếp hai tháng dựa vào thuốc ức chế để vượt qua kỳ động dục, lần này đến đột ngột và mãnh liệt, chưa đến ba tiếng mà Đổng Tầm đã gần như mất hết lý trí.
Bản năng thôi thúc khiến nàng điên cuồng khát khao tin tức tố của Văn Tâm.
"Văn Tâm, giúp chị… cầu xin em…"
Làn da trắng nõn của nàng đã nhuộm sắc đỏ, đôi mắt u buồn dưới ánh đèn ánh lên vẻ mong manh tuyệt vọng. Nàng nhìn cô, ánh mắt đầy khát khao. Giống như một con cá thiếu nước, hô hấp khó khăn, như đang cầu cứu.
Tim Văn Tâm đập thình thịch.
Không biết là do mới chạy xong, hay bị người trước mặt làm mê hoặc.
"Sao… giúp thế nào…"
Tai Văn Tâm đỏ bừng, cô theo bản năng nghiêng đầu tránh né, nhưng cổ lại bị cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy.
Tin tức tố hương linh sam ngọt ngào lan khắp căn phòng nhỏ, trộn lẫn với hương thảo thơm ngát.
Trước mắt Văn Tâm càng lúc càng nóng, cô cảm thấy mình bắt đầu mất sức.
Đồng thời, cô cảm nhận được thắt lưng có biến hóa kỳ lạ.
Chiếc đuôi hồng nhạt chậm rãi chuyển động, lần theo đường đi hướng tới tuyến thể của Đổng Tầm.
-
Sáng sớm hôm sau, Văn Tâm là người tỉnh lại đầu tiên.
Vừa mở mắt ra, cảm giác đầu tiên cô có được là một sự nhẹ nhõm chưa từng có.
Bên cạnh truyền đến hương vị tin tức tố khiến người ta cảm thấy vui vẻ và an tâm.
Ý thức của cô vẫn còn mơ hồ.
Như một con mèo nhỏ vừa tỉnh ngủ, cô duỗi người một cái, sau đó theo bản năng lấy mặt mình cọ vào món đồ mềm mại bên cạnh.
Mãi đến ba giây sau, Văn Tâm mới nhận ra rốt cuộc mình đang cọ vào thứ gì.
Cô đang nằm trong lòng Đổng Tầm.
Đổng Tầm rất gầy, nhưng nơi trước ngực lại đầy đặn, đêm qua khi bị nhiệt tình làm mờ lý trí, cô đã nhìn thấy nơi ấy có hình dáng thật đẹp.
Những ký ức mãnh liệt bị mất tạm thời trong cơn sốt đêm qua đột ngột ùa về.
-
Tác giả có lời muốn nói: [Sinh lý cấu tạo là tư thiết.]
6
0
3 tuần trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
