TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Văn Tâm nghi hoặc: “Bác sĩ Chung? Ý bác sĩ là sao?”

“Bạn đời của cô khi trò chuyện biểu hiện hoàn toàn như một người bình thường, bản đánh giá tâm lý cũng đạt điểm tuyệt đối. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ đó…” Chung Tư Vũ dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Một người bình thường không thể nào đạt được điểm tuyệt đối như vậy.”

Sau đó, Chung Tư Vũ bắt đầu giải thích chi tiết tình trạng tâm lý của Đổng Tầm.

“…Có một tin không may. Bạn đời cô được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng.”

-

Nửa giờ sau, Văn Tâm bước ra khỏi phòng khám của bác sĩ Chung Tư Vũ.

Khi ánh mắt cô bắt gặp Đổng Tầm đang ngồi đợi trong phòng nghỉ, cô khựng lại một chút rồi nở nụ cười rạng rỡ.

“Đổng Tầm, chúng ta về nhà thôi.”

Trên đường về nhà, Văn Tâm liên tục liếc nhìn Đổng Tầm đang ngồi ghế phụ.

Lúc nãy trong buổi khám, bác sĩ Chung đã hỏi rất kỹ về thói quen sinh hoạt hằng ngày của Đổng Tầm.

Đặc biệt là khi biết Đổng Tầm có khuynh hướng tự sát, vẻ mặt bác sĩ Chung trở nên rất nghiêm trọng.

Bác sĩ nói tình trạng trầm cảm của Đổng Tầm rất nặng, yêu cầu Văn Tâm phải chuẩn bị tâm lý cho việc điều trị lâu dài.

Nàng còn kê cho Đổng Tầm vài loại thuốc có tác dụng an thần, hỗ trợ giấc ngủ…

Để giúp bệnh nhân có tâm lý tích cực, Văn Tâm ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, cố gắng thể hiện như thể không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Cô mỉm cười như thường, vừa lái xe vừa trò chuyện với Đổng Tầm: “Khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, mình tiện thể mua vài thứ luôn nhé?”

Đổng Tầm không phản đối.

Khi đến trung tâm thương mại, Văn Tâm đeo khẩu trang và kính râm kín mít rồi mới xuống xe.

Thấy ánh mắt của Đổng Tầm, cô ngại ngùng cười: “Khụ…dạo gần đây trên mạng đang chuộng phong cách phúc diện hệ xuyên không đó.”

Đổng Tầm nghiêm túc gật đầu, hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.

Nàng cũng đeo khẩu trang và kính râm mà Văn Tâm đã chuẩn bị sẵn.

Ánh mắt Văn Tâm ngay lập tức trở nên dịu dàng.

Trời ơi, nàng tin thật kìa.

Đổng Tầm đúng là thiên sứ cứu vớt những kẻ xấu hổ mà.

Thế là hai người cứ như vậy, trong bộ dạng kỳ quặc khiến ai cũng phải nhìn chằm chằm, bước vào trung tâm thương mại.

Sau khi nhận đủ mọi ánh mắt chú ý của người đi đường, Văn Tâm bắt đầu thấy hơi chịu không nổi.

Dưới lớp khẩu trang, mặt cô nóng bừng. Cô không nhịn được mà giống như trước kia mỗi khi trốn sau lưng mẹ, nắm chặt lấy tay Đổng Tầm rồi cả người dựa sát vào, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Mùi hương nhè nhẹ vị dâu tây từ tin tức tố lan tỏa, khiến động tác đi đường của Đổng Tầm cứng lại trong thoáng chốc.

Bên tai là giọng thì thầm nhỏ nhẹ mang chút gấp gáp: “Đổng Tầm, chúng ta mau mua cho xong rồi đi nhanh nhé.”

Âm cuối mang theo chút nũng nịu mà ngay cả người nói cũng không nhận ra.

Văn Tâm là người lớn lên ở phía nam thành phố, do thể chất yếu, từ nhỏ đã được cả nhà nâng niu cưng chiều như bảo bối trong lòng bàn tay. Mọi người trong nhà luôn nói năng nhẹ nhàng với cô, nên giọng điệu nói chuyện của Văn Tâm cũng rất dịu dàng.

Chính cô không nhận ra điều đó, nhưng trong thế giới bị tin tức tố chi phối này, chất giọng ấy có sức sát thương không nhỏ.

Ngón tay Đổng Tầm bất giác siết lại.

Như một hình phạt, đã hai tháng Văn Tâm không tạm thời đánh dấu nàng, nên hai kỳ phát tình gần đây đều là Đổng Tầm tự mình cắn răng chịu đựng bằng thuốc ức chế.

Mà kỳ phát tình tháng này của nàng lại sắp tới.

Vòng cổ ức chế cảm ứng được nồng độ tin tức tố sắp vượt ngưỡng, nên đã tự động kích hoạt chức năng dự phòng, tiêm thuốc ức chế tạm thời vào tuyến thể, giúp làm dịu cảm giác khô nóng trong người.

Nhưng hiệu quả của vòng cổ ức chế có hạn, thường chỉ duy trì được ba tiếng và điều kiện là trong ba tiếng ấy không bị tin tức tố của Alpha xung quanh quấy nhiễu.

Thế nhưng Văn Tâm lại cứ ở sát bên nàng.

Đổng Tầm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhất là bên cạnh không ngừng tràn ngập tin tức tố hương dâu tây, khiến nàng gần như không thể khống chế bản năng muốn lại gần.

Tuyến thể của nàng cũng bắt đầu nóng ran từng đợt.

Đổng Tầm rất sợ cái cảm giác mất kiểm soát này. Cảm giác nôn nóng trong lòng càng lúc càng dữ dội, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

May mà Văn Tâm do bị sợ xã hội, cũng vội vàng muốn về nhà.

Cô kéo Đổng Tầm đi thật nhanh về phía khu hàng hóa, mua xong đồ cần rồi lập tức thanh toán qua máy tự động và trở về xe.

Nhưng trong không gian chật hẹp của xe, Đổng Tầm lại càng cảm thấy hương dâu tây từ người bên cạnh nồng nặc hơn nữa.

Nàng nắm chặt tay áo mình, mồ hôi ướt cả lòng bàn tay, cố gắng hết sức để khống chế bản năng.

Mùi tin tức tố trong xe ngày càng đậm. Cuối cùng, Văn Tâm dù ngây thơ cũng bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn. Trong thời gian này, cô đã dần tìm hiểu được kha khá kiến thức về thế giới ABO, cũng biết rằng hương linh sam dễ chịu quanh người Đổng Tầm không phải nước hoa, mà là mùi tin tức tố.

Vì không thể tự ngửi thấy mùi tin tức tố của mình, trước đây cô từng tò mò không biết mùi của bản thân là gì.

Nhưng do mối quan hệ giữa nguyên chủ và Đổng Tầm vốn đã quá gượng gạo và méo mó, cộng thêm bản thân mắc chứng sợ xã hội, nên cô cũng chẳng dám hỏi.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.