TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Nghĩ đến những vết thương trên người Đổng Tầm, vẻ mặt Kiều Dĩ Mộc không giấu nổi sự chán ghét: “Thôi, mình còn việc phải về bệnh viện, không tám chuyện với cậu nữa. Nơi này cũng không tiện nói chuyện, hôm nào rảnh thì gặp.”

“Được.” Chung Tư Vũ nghe vậy liền đặt các loại thuốc vào trong rương, đóng gói kỹ càng rồi đưa qua. “Mấy loại dược lần này vẫn như cũ, cậu cũng đã nắm rõ cách dùng và những điều cần chú ý rồi, mình cũng không lắm lời.”

Nhưng chợt nhớ ra điều gì, Chung Tư Vũ ngập ngừng một chút rồi vẫn dặn dò thêm: “Lần này liều lượng thuốc mà cậu kê đã tăng lên, trong đó có một loại sẽ ảnh hưởng đến tuyến hormone. Nếu dùng quá nhiều trong thời gian dài sẽ tác động đến trạng thái tinh thần. Cậu là bác sĩ, chắc hẳn cũng hiểu điều này. Bệnh tâm thì cần thuốc tâm chữa, vẫn nên hạn chế để mẹ cậu quá phụ thuộc vào thuốc…”

“Ha, thuốc tâm đời này chắc chẳng trông mong được gì.” Kiều Dĩ Mộc cười lạnh: “Trừ khi cái thứ gọi là Kiều Vân Khê kia bị cắt tuyến thể, thì bà ta mới không ra ngoài làm loạn.”

Trong miệng nàng, “cái thứ” chính là ám chỉ người mẹ Alpha của mình.

Nếu không vì kẻ Alpha cặn bã đó nhiều lần nɠɵạı ŧìиɧ phản bội, Kiều Dĩ Mộc cũng không thể ngờ mẹ mình người từng hiền lành lương thiện, vui vẻ cởi mở lại sa sút đến mức đau khổ sống lay lắt như bây giờ.

Dựa vào đâu mà Alpha có thể muốn làm gì thì làm, còn Omega thì phải trung thành một mực?

Dựa vào đâu mà Omega sau khi kết hôn phải trở thành kẻ lệ thuộc vào Alpha?

Từ sau khi mẹ nàng phát điên vì Kiều Vân Khê có người thứ ba, Kiều Dĩ Mộc chưa từng một lần gọi bà ta là “mẹ” nữa.

“Mình chỉ có một người mẹ Omega, chứ không có mẹ Alpha. Cái thứ rác rưởi như Kiều Vân Khê không xứng làm mẹ Alpha của mình.”

Nhìn thấy bạn thân mặt mày đầy chán ghét lẫn oán hận, Chung Tư Vũ khẽ nhíu mày, thở dài khuyên nhủ: “Mộc Mộc, cậu đừng cố chấp như vậy nữa. Cậu chỉ là một Omega, không đấu lại mẹ mình đâu. Cậu cũng biết bà ta vì cậu là đứa con gái Omega duy nhất nên mới muốn cậu liên hôn với nhà họ Thẩm. Nhưng nếu thật sự chọc giận bà ta, đến lúc đó chẳng ai dám đảm bảo bà ta sẽ không cưỡng ép cậu gả đi… mình không muốn thấy cậu bị tổn thương.”

Ngay cả pháp luật của đất nước này cũng luôn đứng về phía Alpha. Dù nàng là Omega cấp A, thì cũng làm được gì chứ?

Kiều Dĩ Mộc mặt không cảm xúc, bình thản nói: “Chính vì biết Kiều Vân Khê còn muốn dựa vào mình để liên hôn, nên mình mới dám chống lại bà ta. Đừng lo, mình biết mình đang làm gì.”

Chung Tư Vũ trong lòng càng thêm hụt hẫng.

Omega sinh ra trong gia đình giàu có thường nhờ tiền bạc để không bị ép buộc tham gia ghép cặp gen. Nhưng phần lớn lại không thoát khỏi số phận bị trở thành công cụ liên hôn phục vụ lợi ích gia tộc.

Đôi khi, nàng thật sự không biết đó là may mắn hay bất hạnh nữa.

Chung Tư Vũ đã được mẹ Alpha sắp đặt hôn sự từ sớm. May mà người kia là một Alpha dịu dàng, biết tôn trọng nàng, nên sau khi kết hôn, nàng vẫn có thể tiếp tục làm bác sĩ tâm lý như trước.

Lúc này, nàng cũng chỉ có thể khuyên Kiều Dĩ Mộc nghĩ thoáng hơn: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhà họ Thẩm dù gì cũng là gia tộc giàu có nhất Dung Thành. Khi cậu gả qua đó, cũng xem như thoát khỏi mẹ mình rồi.”

Kiều Dĩ Mộc cụp mắt, chỉ cười nhạt, tay siết chặt chiếc hộp thuốc trong tay.

Thoát khỏi?

Chẳng qua chỉ là từ một cái hố lửa nhảy sang một cái hố khác mà thôi.

-

Sau khi Kiều Dĩ Mộc rời đi, Chung Tư Vũ nhanh chóng quay lại trạng thái làm việc.

Văn Tâm ngồi ngoài nhìn thấy Đổng Tầm cùng Chung Tư Vũ bước vào phòng khám, trong mắt vô thức lộ ra vẻ lo lắng.

Quá trình khám ngắn hơn cô tưởng rất nhiều.

Đến lượt mình được gọi vào gặp riêng Chung Tư Vũ, Văn Tâm căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Sống chung mấy hôm nay, không ai hiểu rõ tình trạng của Đổng Tầm hơn cô.

Chỉ mới đêm qua thôi, Đổng Tầm còn một mình trốn trong nhà vệ sinh để khóc.

Cô đã tận mắt nhìn thấy.

Khóe mắt Đổng Tầm vẫn còn vương nước, nàng luống cuống lau nhanh đi giọt lệ trên mặt. Dưới gương mặt tái nhợt và xinh đẹp ấy, thần sắc của nàng lại giống như một chiếc lá khô tàn úa trong mùa thu lặng lẽ mà không ai để ý.

Đúng vậy, là tàn úa.

Có lẽ dùng từ đó để miêu tả một con người nghe hơi nặng nề, nhưng đặt trên người Đổng Tầm lại thấy vô cùng chính xác.

Đổng Tầm là một người rất trầm lặng. Nàng luôn lặng lẽ trong căn nhà nhỏ, hết lần này đến lần khác dọn dẹp căn nhà bừa bộn đến sạch sẽ, ngăn nắp, suốt từ sáng đến tối gần như không lúc nào nghỉ ngơi.

Văn Tâm mơ hồ cảm nhận được lý do nàng làm vậy.

Bởi vì trong căn nhà này, chỉ có bận rộn không ngơi nghỉ mới khiến Đổng Tầm chứng minh được sự tồn tại của mình, mới khiến nàng cảm thấy bản thân có giá trị và tránh được bạo lực gia đình. Hoặc cũng có thể là do nàng quá mệt mỏi, chỉ khi bận rộn thì mới tạm quên đi nỗi đau trong lòng.

Văn Tâm không phải chưa từng ngăn cản, nhưng đều vô dụng…

Mỗi lần cô chủ động giúp dọn dẹp sạch sẽ, không còn việc để làm, thì ngược lại, trạng thái tinh thần của Đổng Tầm càng trở nên tệ hơn.

“Cô Văn, trạng thái tinh thần của bạn đời cô thật sự không ổn.”

Ngay khi Chung Tư Vũ nói câu đó xong, tim Văn Tâm khẽ chùng xuống. Cô nhận lấy bản đánh giá tâm lý của Đổng Tầm, phát hiện phía trên chấm điểm tuyệt đối.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.