TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Đổng Tầm gật đầu, cảm xúc không còn căng như lúc nãy, theo phản xạ cũng buông lỏng ngón tay đang siết chặt.

Sắc mặt tái nhợt cũng dần có chút huyết sắc.

Ánh mắt nàng không rời khỏi bóng lưng Văn Tâm đang bước vào bếp. Lần đầu tiên, ngoài nỗi sợ và sự tê liệt, trong mắt nàng có thêm một chút cảm xúc dù chỉ là sự bối rối.

-

10 giờ đúng, Văn Tâm lái chiếc xe mà nguyên chủ từng vay tiền mua, đưa Đổng Tầm đến phòng khám bác sĩ tâm lý đúng giờ.

Trên đường đi, Văn Tâm không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân dù mắc bệnh nhưng vẫn kiên quyết đi thi bằng lái xe khi mới 18 tuổi. Đúng là quá biết lo xa.

Vừa bước vào phòng chờ tiếp khách, cô bất ngờ chạm mặt một người quen khiến cả hai đều sững lại.

“Bác sĩ Kiều, cô cũng ở đây à…” Văn Tâm cười gượng, lễ phép chào hỏi.

Kiều Dĩ Mộc khẽ gật đầu đáp lại, thực ra nàng sớm biết hôm nay Văn Tâm có lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Nàng bất ngờ chỉ vì… cách ăn mặc của Văn Tâm.

Một Alpha dáng người mảnh khảnh, từ đầu đến chân che kín như cướp – mũ, khẩu trang… trùm kín mít.

Biết cô là đến khám bệnh, không biết còn tưởng là kẻ gây rối.

Thực ra lúc nãy ở tầng dưới, Văn Tâm suýt bị lễ tân chặn lại. Nếu không xác nhận được thông tin hẹn trước, người ta có lẽ đã gọi bảo vệ rồi.

Đổng Tầm cũng chào Kiều Dĩ Mộc.

Ánh mắt Kiều Dĩ Mộc dừng lại trên người Đổng Tầm, quan tâm hỏi: “Vết thương trên người em đỡ hơn chưa?”

Nàng đang ngầm hỏi về tình trạng gần đây của Đổng Tầm.

Dù Đổng Tầm trả lời là đã đỡ nhiều, ánh mắt Kiều Dĩ Mộc vẫn không rời bàn tay quấn băng của nàng, trong lòng thầm cho rằng Văn Tâm lại ra tay với bạn đời của mình.

Đổng Tầm nhận ra ánh mắt ấy, định giải thích gì đó nhưng nghĩ đến việc càng nói càng dễ bị hiểu sai, cuối cùng đành im lặng.

“Chúng tôi lỡ làm vỡ cái chén, tay Đổng Tầm bị mảnh sứ cắt nên tôi băng bó tạm thôi.” Chỉ có Văn Tâm vẫn ngây ngô không hiểu hàm ý ẩn sau lời nói, còn tưởng Kiều Dĩ Mộc chê kỹ thuật băng bó của mình, tai đỏ ửng lên, ngượng ngùng giải thích.

Kiều Dĩ Mộc thì sắc mặt càng lạnh, trong lòng càng tin chắc Văn Tâm – cái tên Alpha cặn bã này lại đánh người.

Chén vì sao lại vỡ? Không cần hỏi cũng đoán được là Văn Tâm nổi giận rồi ném.

Kiều Dĩ Mộc không muốn tiếp chuyện với Văn Tâm nữa.

May mắn lúc đó, bác sĩ Chung Tư Vũ người vừa tiễn bệnh nhân trước cũng bước vào. Đầu tiên nàng xác nhận lại người đến hẹn với mình, sau khi nhận được phản hồi, ánh mắt ôn hòa chuyển từ Đổng Tầm sang Văn Tâm.

“Cô Văn, thật xin lỗi, không biết cô và bạn đời có thể chờ thêm vài phút không? Bác sĩ Kiều đến tìm tôi lấy một số tài liệu, cô ấy đã đợi khá lâu rồi…” Bác sĩ Chung chân thành xin lỗi.

Đôi mắt lộ ra dưới khẩu trang của Văn Tâm chớp chớp, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tỏ vẻ khó hiểu: “Với tôi thì không sao cả, nhưng người hẹn khám tâm lý là bạn đời tôi mà. Cô không nên hỏi ý kiến của cô ấy sao?”

Theo suy nghĩ của Văn Tâm, theo lẽ thường hẳn là nên như vậy, nhưng trong thế giới quan phân chia cấp bậc giới tính ABO này, lời cô nói lại trở nên đặc biệt bất thường.

Bởi trong xã hội này, giữa Alpha và Omega, Alpha luôn nắm giữ vị trí hoàn toàn vượt trội trong mối quan hệ. Nhất là những Omega đã kết hôn, về cơ bản khi ra ngoài đều sẽ tuân theo ý kiến bạn đời Alpha của mình.

Vì vậy, Chung Tư Vũ trực tiếp hỏi ý kiến và xin lỗi Văn Tâm cũng là điều hợp lý.

Cô vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng trở nên im lặng đến mức đáng sợ. Ba Omega đều có phần sững sờ.

Đặc biệt là Đổng Tầm, nàng đứng bên cạnh Văn Tâm, đôi mắt trong veo ánh lên tia sáng phức tạp, đáy mắt đầy cảm xúc khó hiểu.

Kiều Dĩ Mộc thì trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy Văn Tâm đang giả vờ, càng nhìn càng thấy chán ghét.

Chỉ có Chung Tư Vũ là rất nhanh lấy lại vẻ nghiêm túc, biết điều mà mỉm cười hỏi lại ý kiến của Đổng Tầm.

Không ngoài dự đoán, Đổng Tầm đáp: “Tôi không sao cả.”

-

“Alpha mà cậu giới thiệu xem ra cũng thú vị đấy.” Trở lại văn phòng riêng, Chung Tư Vũ vừa đưa thuốc cho Kiều Dĩ Mộc vừa nói.

“Nhưng trông cứ như đang cố tình làm ra vẻ.”

Kiều Dĩ Mộc cũng ngạc nhiên vì những gì vừa xảy ra, nhưng trong lòng lại càng có thiện cảm hơn với Văn Tâm.

“Chẳng qua cô ấy hoàn toàn không cần phải giả vờ, việc đó đâu có lợi gì cho cô ấy.” Chung Tư Vũ cau mày nói tiếp.

Trong mắt Chung Tư Vũ, biểu hiện của Văn Tâm luôn có gì đó kỳ quái, không giống với những Alpha mà nàng từng tiếp xúc. Chưa nói đến cách ăn mặc có phần kỳ lạ, lúc ở phòng khách, mỗi khi đối thoại với người khác, Văn Tâm đều có xu hướng tránh nhìn thẳng vào mắt đối phương một biểu hiện điển hình của chứng sợ giao tiếp trong tâm lý học, điều thường gặp ở nhóm Omega.

Trong khi Alpha vì bản tính tự tin và ngạo mạn bẩm sinh, rất hiếm người có tính cách rụt rè như vậy.

Thật là thú vị.

“Cậu tốt nhất đừng bị vẻ bề ngoài của cô ấy đánh lừa. Đây là một kẻ cặn bã. Nếu cậu thấy vết thương trên người bạn đời Omega của cô ấy ở bệnh viện, cậu đã không nói vậy rồi.”

5

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.