0 chữ
Chương 11
Chương 11
“Ngon…”
Được Đổng Tầm khẳng định, trên mặt Văn Tâm lập tức nở nụ cười tươi rói: “Ngon thì ăn nhiều một chút! Chị gầy quá rồi đó.”
Lúc nãy ăn cơm, cô đã len lén để ý xương cổ tay Đổng Tầm nhô hẳn ra, cả cánh tay không có chút thịt nào, rõ ràng là dáng vẻ do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Ngoài đời, trừ mấy minh tinh kiêng ăn để giảm cân, Văn Tâm chưa từng thấy ai gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương như thế này.
“Người nhà chị mà thấy chị thế này, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào…”
Lải nhải đến nửa chừng, Văn Tâm bỗng thấy xấu hổ, gãi gãi đầu: “Tất nhiên rồi, tất cả đều là do em nhưng mà, sau này em sẽ không vậy nữa, thật đó, em đảm bảo.”
Đổng Tầm nhìn người ngồi đối diện bàn ăn, thấy cô giơ ba ngón tay thề, đôi mắt tròn long lanh sáng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Dường như sợ nàng không tin, Văn Tâm cứ hứa đi hứa lại mấy câu này suốt mấy ngày qua.
Chỉ tiếc, cô đã mất trí nhớ.
Cho nên cũng đã quên mất người nhà của nàng trước đây, chẳng khác nào vứt rác, cưỡng ép gả nàng đi, họ mãi mãi sẽ không đau lòng vì nàng.
Đổng Tầm cúi đầu, hàng mi dài che đi ánh mắt đang ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ.
Trên bàn cơm, không khí phần lớn thời gian đều yên tĩnh, hai người lặng lẽ ăn.
Văn Tâm cắn một miếng bánh bao da mỏng nhân thịt, vị ngon lập tức lan tỏa, khiến cô híp cả mắt lại vì sung sướиɠ.
Đây mới gọi là ăn cơm chứ! Mấy thứ gọi là dung dịch dinh dưỡng kia đúng là đang bóp nghẹt bản năng ăn uống của loài người.
Hơn nữa, nhìn kiểu này thì dung dịch dinh dưỡng đó cũng chẳng có gì gọi là dinh dưỡng cả, bằng không thì sao Đổng Tầm lại gầy đến mức này?
Văn Tâm không hề biết, cho dù là loại dung dịch dinh dưỡng rẻ nhất trong nhà, Đổng Tầm cũng không có tư cách được tùy ý uống. Ngoài ra, nàng còn thường xuyên bị cấm ăn vì nguyên chủ ngược đãi…
Nhưng đối với một đầu bếp đam mê nấu ăn như Văn Tâm, việc người khác bị đói và gầy đi chính là lý do lớn nhất không thể tha thứ.
Văn Tâm tuyệt đối không cho phép có ai ngay dưới mắt mình lại bị đói đến gầy trơ xương.
Chỉ trong một nhịp thở, ý nghĩ đã hình thành Văn Tâm lập tức bắt đầu lên kế hoạch bổ sung dinh dưỡng cho Đổng Tầm, từng bước từng bước vỗ béo nàng.
Tất nhiên, việc này cần thời gian dài và kiên trì.
Trước mắt, bước đầu tiên là đưa Đổng Tầm đi gặp bác sĩ tâm lý.
Văn Tâm đã sớm hẹn trước một khung giờ buổi sáng với bác sĩ tâm lý do Kiều Dĩ Mộc giới thiệu.
Thấy Đổng Tầm ăn hết phần bữa sáng mình chuẩn bị, Văn Tâm âm thầm vui mừng trong lòng, đang định đứng dậy dọn dẹp thì Đổng Tầm đã nhanh tay thu dọn hết đồ ăn mang vào bếp, động tác vừa thuần thục vừa gọn gàng.
Văn Tâm giơ tay định nói “để em làm”, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ đành mặt dày đi theo vào bếp rửa chén cùng nàng.
Không gian trong bếp vốn nhỏ hẹp, Văn Tâm chỉ có thể đứng bên cạnh tủ bát. Cô vươn tay định lấy cái ly đựng sữa đậu nành đang để gần Đổng Tầm, nhưng vừa mới giơ tay lên, Đổng Tầm theo phản xạ lập tức né người về phía sau.
Chiếc đĩa sứ rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh vang lên đặc biệt chói tai giữa không gian yên tĩnh.
Văn Tâm sững người một chút.
Ngón tay Đổng Tầm khựng lại giữa không trung, run rẩy không kiểm soát.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, giọng khô khốc mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, chị sẽ dọn ngay.”
Đổng Tầm lập tức ngồi xổm xuống thu dọn những mảnh vỡ, hoàn toàn không để ý đến việc đầu ngón tay bị mảnh sứ sắc nhọn cứa rách chảy máu.
Văn Tâm nắm lấy cổ tay nàng.
Không nói gì, kéo nàng ra phòng khách, giúp nàng băng bó.
Trong lòng Đổng Tầm theo thói quen dâng lên hoảng loạn và lo lắng.
Nàng hành động vụng về như vậy, nếu là trước kia, Văn Tâm nhất định sẽ nổi giận và ra tay.
Tính cách Văn Tâm xưa nay rất nóng nảy, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô đột ngột thay đổi sắc mặt.
Đổng Tầm không biết nên làm gì, cũng không đoán được liệu Văn Tâm có đang tức giận hay không, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại một câu xin lỗi như thói quen thường ngày.
“Xin lỗi…”
“Không sao, chỉ là một cái đĩa thôi. Vết thương của chị quan trọng hơn.” Văn Tâm vừa băng bó cho nàng vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Chỉ là sau này nhớ đừng lấy tay chạm vào mảnh vỡ nữa, sẽ rất đau đấy.”
Chỉ vì làm rơi một cái đĩa mà căng thẳng đến mức này, cũng đủ để thấy rằng trước kia nguyên chủ chắc hẳn thường xuyên đánh mắng Đổng Tầm vì những chuyện nhỏ nhặt.
Cô gái đáng thương, lại yêu nhầm người.
Văn Tâm thực sự cảm thấy thương xót Đổng Tầm. Tay bị cứa đến chảy máu nhiều như vậy mà lông mày cũng không nhíu lấy một lần, nếu là bản thân cô, chắc đã khóc vì đau từ lâu rồi.
Cô vốn rất sợ đau, ngay cả chích vắc-xin cũng không dám nhìn kim tiêm…
May mà cô chỉ sợ kim, không sợ máu. Nếu không, giờ cũng chẳng thể giúp Đổng Tầm băng bó. Văn Tâm thầm thấy may mắn.
Sau khi cầm máu, cô dán băng cá nhân lên vết cắt nhỏ ở đầu ngón tay. Lòng bàn tay bị một vết cắt sâu hơn, Văn Tâm cẩn thận băng bó lại, cuối cùng còn cột một chiếc nơ bướm xinh xắn lên mu bàn tay nàng.
“Tay chị bị thương, không được dính nước, để em rửa bát. Chị cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây được chứ?” Giờ đây, Văn Tâm chăm sóc Đổng Tầm như thể nàng là một món đồ dễ vỡ, không tiếc chút kiên nhẫn nào, giọng nói cũng nhẹ nhàng và dịu dàng đến lạ thường.
Được Đổng Tầm khẳng định, trên mặt Văn Tâm lập tức nở nụ cười tươi rói: “Ngon thì ăn nhiều một chút! Chị gầy quá rồi đó.”
Lúc nãy ăn cơm, cô đã len lén để ý xương cổ tay Đổng Tầm nhô hẳn ra, cả cánh tay không có chút thịt nào, rõ ràng là dáng vẻ do thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Ngoài đời, trừ mấy minh tinh kiêng ăn để giảm cân, Văn Tâm chưa từng thấy ai gầy đến mức gần như chỉ còn da bọc xương như thế này.
“Người nhà chị mà thấy chị thế này, không biết sẽ đau lòng đến cỡ nào…”
Lải nhải đến nửa chừng, Văn Tâm bỗng thấy xấu hổ, gãi gãi đầu: “Tất nhiên rồi, tất cả đều là do em nhưng mà, sau này em sẽ không vậy nữa, thật đó, em đảm bảo.”
Đổng Tầm nhìn người ngồi đối diện bàn ăn, thấy cô giơ ba ngón tay thề, đôi mắt tròn long lanh sáng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ tiếc, cô đã mất trí nhớ.
Cho nên cũng đã quên mất người nhà của nàng trước đây, chẳng khác nào vứt rác, cưỡng ép gả nàng đi, họ mãi mãi sẽ không đau lòng vì nàng.
Đổng Tầm cúi đầu, hàng mi dài che đi ánh mắt đang ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ.
Trên bàn cơm, không khí phần lớn thời gian đều yên tĩnh, hai người lặng lẽ ăn.
Văn Tâm cắn một miếng bánh bao da mỏng nhân thịt, vị ngon lập tức lan tỏa, khiến cô híp cả mắt lại vì sung sướиɠ.
Đây mới gọi là ăn cơm chứ! Mấy thứ gọi là dung dịch dinh dưỡng kia đúng là đang bóp nghẹt bản năng ăn uống của loài người.
Hơn nữa, nhìn kiểu này thì dung dịch dinh dưỡng đó cũng chẳng có gì gọi là dinh dưỡng cả, bằng không thì sao Đổng Tầm lại gầy đến mức này?
Nhưng đối với một đầu bếp đam mê nấu ăn như Văn Tâm, việc người khác bị đói và gầy đi chính là lý do lớn nhất không thể tha thứ.
Văn Tâm tuyệt đối không cho phép có ai ngay dưới mắt mình lại bị đói đến gầy trơ xương.
Chỉ trong một nhịp thở, ý nghĩ đã hình thành Văn Tâm lập tức bắt đầu lên kế hoạch bổ sung dinh dưỡng cho Đổng Tầm, từng bước từng bước vỗ béo nàng.
Tất nhiên, việc này cần thời gian dài và kiên trì.
Trước mắt, bước đầu tiên là đưa Đổng Tầm đi gặp bác sĩ tâm lý.
Văn Tâm đã sớm hẹn trước một khung giờ buổi sáng với bác sĩ tâm lý do Kiều Dĩ Mộc giới thiệu.
Văn Tâm giơ tay định nói “để em làm”, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cuối cùng chỉ đành mặt dày đi theo vào bếp rửa chén cùng nàng.
Không gian trong bếp vốn nhỏ hẹp, Văn Tâm chỉ có thể đứng bên cạnh tủ bát. Cô vươn tay định lấy cái ly đựng sữa đậu nành đang để gần Đổng Tầm, nhưng vừa mới giơ tay lên, Đổng Tầm theo phản xạ lập tức né người về phía sau.
Chiếc đĩa sứ rơi xuống đất vỡ tan, âm thanh vang lên đặc biệt chói tai giữa không gian yên tĩnh.
Văn Tâm sững người một chút.
Ngón tay Đổng Tầm khựng lại giữa không trung, run rẩy không kiểm soát.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, giọng khô khốc mang theo chút áy náy: “Xin lỗi, chị sẽ dọn ngay.”
Đổng Tầm lập tức ngồi xổm xuống thu dọn những mảnh vỡ, hoàn toàn không để ý đến việc đầu ngón tay bị mảnh sứ sắc nhọn cứa rách chảy máu.
Văn Tâm nắm lấy cổ tay nàng.
Không nói gì, kéo nàng ra phòng khách, giúp nàng băng bó.
Trong lòng Đổng Tầm theo thói quen dâng lên hoảng loạn và lo lắng.
Nàng hành động vụng về như vậy, nếu là trước kia, Văn Tâm nhất định sẽ nổi giận và ra tay.
Tính cách Văn Tâm xưa nay rất nóng nảy, chỉ một chuyện nhỏ cũng có thể khiến cô đột ngột thay đổi sắc mặt.
Đổng Tầm không biết nên làm gì, cũng không đoán được liệu Văn Tâm có đang tức giận hay không, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại một câu xin lỗi như thói quen thường ngày.
“Xin lỗi…”
“Không sao, chỉ là một cái đĩa thôi. Vết thương của chị quan trọng hơn.” Văn Tâm vừa băng bó cho nàng vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Chỉ là sau này nhớ đừng lấy tay chạm vào mảnh vỡ nữa, sẽ rất đau đấy.”
Chỉ vì làm rơi một cái đĩa mà căng thẳng đến mức này, cũng đủ để thấy rằng trước kia nguyên chủ chắc hẳn thường xuyên đánh mắng Đổng Tầm vì những chuyện nhỏ nhặt.
Cô gái đáng thương, lại yêu nhầm người.
Văn Tâm thực sự cảm thấy thương xót Đổng Tầm. Tay bị cứa đến chảy máu nhiều như vậy mà lông mày cũng không nhíu lấy một lần, nếu là bản thân cô, chắc đã khóc vì đau từ lâu rồi.
Cô vốn rất sợ đau, ngay cả chích vắc-xin cũng không dám nhìn kim tiêm…
May mà cô chỉ sợ kim, không sợ máu. Nếu không, giờ cũng chẳng thể giúp Đổng Tầm băng bó. Văn Tâm thầm thấy may mắn.
Sau khi cầm máu, cô dán băng cá nhân lên vết cắt nhỏ ở đầu ngón tay. Lòng bàn tay bị một vết cắt sâu hơn, Văn Tâm cẩn thận băng bó lại, cuối cùng còn cột một chiếc nơ bướm xinh xắn lên mu bàn tay nàng.
“Tay chị bị thương, không được dính nước, để em rửa bát. Chị cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây được chứ?” Giờ đây, Văn Tâm chăm sóc Đổng Tầm như thể nàng là một món đồ dễ vỡ, không tiếc chút kiên nhẫn nào, giọng nói cũng nhẹ nhàng và dịu dàng đến lạ thường.
5
0
3 tuần trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
