Chương 8
Bi Kịch Đến Từ Vùng Đất Có Tên Fuyuki.
“Con về rồi đây…”
Vào buổi chiều sau khi tan học, Yukinoshita Yukino liền từ trường học trở về nhà. Khi về đến nhà, Yukino mở cánh cửa, để lộ ra căn nhà u ám không có một chút sự sống. Cô nhìn hành lang một cách thẫn thờ, dẫu biết rằng không ai sẽ đáp lại mình.
"..."
Yukinoshita Yukino không nói một lời, chỉ im lặng nhìn vào hành lang. Sự u buồn dần thể hiện trên đôi mắt cô.
Sau một lúc, Yukino lấy lại tinh thần. Khi cô định tiến vào trong nhà, bất chợt cô thấy một chiếc hộp bưu kiện đặt bên cạnh thùng thư của nhà mình.
“!?”
Thấy vậy, Yukino có phần khó hiểu. Cô tự hỏi, trong tình hình hiện tại, còn ai gửi đồ cho mình ngoài cục thuế?
“Kỳ lạ.”
Sau khi xác nhận rằng phần người nhận trên bưu kiện là viết tên của mình, Yukino lập tức mang nó vào trong nhà để kiểm tra.
Khi mở chiếc hộp ra, Yukinoshita Yukino lấy ra một mảnh gỗ vụn. Chất liệu thì Yukino không rõ, nhưng theo cô đánh giá, nó đã có một niên đại không nhỏ, ít nhất phải trên vài trăm tuổi. Hơn nữa, hoa văn trên mảnh gỗ rất huyền ảo, tựa như là ký tự, ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
“Rốt cuộc có thể là ai được nhỉ?”
Nhìn mảnh gỗ trong tay, Yukinoshita Yukino tự lẫm bẩm. Bởi vì trên hộp bưu kiện không có để lại tên của người gửi, cô không biết là ai gửi cho mình. Tuy vậy, vào lúc này, Yukino chợt nghĩ tới người chị của mình, Yukinoshita Haruno.
“Chị Haruno? … Không thể nào đâu nhỉ?”
Nghĩ tới người chị đã mất tích nửa năm của mình, Yukino tức khắc lắc đầu phủ nhận. Tuy vậy, đâu đó trong trái tim của Yukino lúc này đang vô cùng kích động. Trái tim đập thình thịch liên hồi, tựa như đang mong chờ điều gì.
Sau một hồi suy tư, Yukino đứng lên mang theo mảnh gỗ và chạy thẳng ra phía sau căn nhà mình. Cô mở cánh cửa dẫn tới sân vườn phía sau nhà và tiến tới một căn nhà kho rộng lớn.
Tiến vào trong nhà kho, Yukino lập tức kéo ra một trong những chiếc thùng giấy carton đã bị phủi đầy bụi bẩn.
Mở ra thùng giấy, lập tức tiến vào tầm mắt của Yukino, chính là một đống những vật phẩm kỳ lạ, ví dụ như quả cầu thủy tinh, sách ma thuật, cây nến đã đốt sạch một nửa và vô số đồ vật khác có liên quan tới sự vật huyền bí, ma thuật.
Yukinoshita Yukino tin rằng, người chị đáng giận của mình hẳn là có nguyên nhân sâu xa gì đó, mới gửi mảnh gỗ này tới cho cô. Trong những thứ mà Yukino có thể suy nghĩ tới, chính là những món đồ mà bà chị mình đã để lại trước khi biến mất, nhưng hiện tại chúng trở nên vô dụng.
Sau đó, Yukino đặt mục tiêu vào những quyển sách và quyển sách chép. Cô lấy chúng ra và lật từng trang giấy, tìm kiếm manh mối.
Đáng tiếc, dù Yukino đã tìm hiểu kỹ lưỡng cho đến tận đêm khuya, cô vẫn không phát hiện ra manh mối nào giúp tìm thấy Yukinoshita Haruno.
Thứ duy nhất mà cô phát hiện, là một dòng ghi chép liên quan tới vua Arthur và các hiệp sĩ bàn tròn của ngài. Bàn tròn, nếu đã gọi là một cái bàn, thì hẳn là làm từ gỗ đi?
“Ahhh - !!”
Càng mong đợi, càng thêm thất vọng. Yukino vốn đã rất kỳ vọng, suy nghĩ rằng có được manh mối để tìm thấy người chị đã mất tích của mình. Nhưng không, lại một lần nữa cô lại bước vào một ngõ cụt.
Tức giận vì tất cả những gì cô đang làm đều là tốn công vô ích, Yukino không thể nhịn nổi. Cô ném mạnh mảnh gỗ trong tay đi, hơi vứt nó vào góc nhỏ của nhà kho. Mảnh gỗ bay đi và va chạm với bức tường, cuối cùng nó rơi thẳng xuống một vòng tròn ma pháp trận được vẽ sẵn ở dưới mặt đất từ trước, rồi lặng lẽ nằm ở đó tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Yukinoshita Yukino sau đó bực bội trở về phòng mình. Cô không ăn cơm tối, trực tiếp vệ sinh tắm rửa và nằm lên giường để đi ngủ. Nếu không làm vậy, cô khẳng định ngày mai sẽ không đủ sức để thức dậy đi học.
Sau đó, Yukino rơi vào giấc mộng. Đôi lúc, cô sẽ còn nhăn mày lại và rên rỉ, cho thấy giấc mơ mà cô đang thấy không phải là một giấc mơ đẹp gì. Trong lúc đó, trên mu bàn tay của Yukino dần dần xuất hiện những vết đốm màu đỏ khá mờ nhạt. Nếu để ý kỹ hơn, sẽ mơ hồ nhận thấy rằng những vết đốm đó có cấu tạo giống với hình dạng của một thanh kiếm.
“Hmmm ~”
Sáng sớm ngày hôm sau, Yukino chậm rãi mở đôi mắt. Trong đôi mắt ấy lộ ra vẻ trầm tư hơn so với mọi khi.
Ài, lại nữa rồi.
Lần này, Yukino nhớ rõ mình đã nằm mơ thấy cái gì. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy nó. Cứ liên tục mơ thấy chỉ duy nhất một cảnh tượng. Cho dù là nằm mơ, Yukino cũng nhớ rõ từng chi tiết nhỏ trong đó.
Đó là một biển lửa, một thành phố đang chìm trong biển lửa. Mọi thứ đều bị thiêu rụi: nhà cửa, xe cộ, mặt đất và cả con người.
Yukinoshita Yukino biết rõ đó là nơi nào. Chính cô đã từng tận mắt nhìn thấy nó một lần vào mùa đông của một năm trước tại thành phố Fuyuki. Sự kiện được gọi với cái tên “Fuyuki bốc cháy”.
Vào mùa đông năm đó, Yukinoshita Yukino bỗng dưng cảm thấy hứng thú với việc du lịch. Cô tranh thủ đang kỳ nghỉ đông để đi dạo chơi và cuối cùng đã đi đến Fuyuki.
Lúc đó, Yukino thậm chí còn chưa kịp thăm quan thành phố bao lâu. Bất chợt, cô đã nghe thấy một tiếng nổ rất lớn.
Có người nói là do rò rỉ khí ga, có người nói là do khủng bố tập kích, có người nói là thảm họa tự nhiên vô số những suy đoán. Tuy nhiên, Yukino nội tâm rõ ràng, tất cả đều không phải. Đó là một cái gì đó hơn cả như thế, một thứ lẽ ra không nên tồn tại, chỉ có thể xuất hiện ở trong truyện tranh và tiểu thuyết.
Tựa như một cái ly, máu sắc là đen. Thân thể của nó khổng lồ, tựa như có thể xuyên qua tầng mây đâm thủng cả bầu trời. Máu cùng với lửa theo cái hắc động không thể miêu tả từ trên miệng của cái ly chảy xuống.
Những điều còn lại thì Yukino không nhớ rõ lắm. Bởi ngay khi cô lấy lại tinh thần, thì nhận ra mình đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện quận Chiba rồi. Hoàn toàn không có một chút ký ức gì liên quan tới Fuyuki, như thể những ký ức đó đã bị người dùng cục tẩy xóa khỏi đầu óc của cô vậy.
Một thời gian sau, Yukinoshita Yukino cũng dần dần bắt đầu cảm thấy không rõ ràng. Bản thân rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh nữa? Vì kể từ cái ngày cô từ Fuyuki trở về, những thời gian sau đó, vô số những điều bất hạnh xuất hiện: cha bị cáo buộc tội tham ô, bị giết chết, mẹ tự sát, gia tộc ruồng bỏ, cuối cùng là chị gái mất tích.
Hẳn là, thời điểm đó toàn bộ vận may của cô đều đã dùng hết sạch rồi. Vậy nên, điều bất hạnh liên tục không ngừng tìm tới trước cửa.
“Và cuối cùng, ta vẫn quay trở về nơi này, Fuyuki.”
Dùng tay tựa người trước bồn rửa mặt, Yukino đứng trước gương và nhìn vào hình ảnh phản chiếu của bản thân. Cô có phần tự giễu nói.
Tựa như số phận đã an bài, những điều bất hạnh của cuộc đời Yukino đều bắt đầu từ nơi này. Cô lại một lần nữa trở lại cái vùng đất này.
“Bản tin tiếp theo, hôm nay nhằm để đánh dấu tròn một năm sự kiện ‘Fuyuki bốc cháy’, phía thị trưởng sẽ tổ chức….”
Yukino đang ngồi trước bàn ăn sáng, một bên lắng nghe các tin tức trên TV. Khi nghe đoạn ‘Fuyuki bốc cháy’, Yukino nhăn mày lộ vẻ khó chịu. Cô liền thay đổi kênh.
“Tin tức mới nhất, sáng sớm hôm nay, tại một căn nhà ở thị trấn Miyama thuộc Fuyuki, đã phát hiện 4 nạn nhân tử vong. Các báo cáo của Bộ Phận Cảnh Sát Fuyuki cho biết, tất cả các nạn nhân đều bị sát hại bởi một vật sắt nhọn….”
Lại thêm một nội dung không mấy tốt đẹp, tâm trạng của Yukino không tốt chịu không được nữa. Cô lập tức tắt TV, sau đó đứng lên và đi tới trường học.
19
2
5 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
