TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Yukinoshita Yukino - Tohsaka Rin

Thời điểm lúc 6 Giờ 30 Phút sáng (AM), tại Thành Phố Fuyuki.

Theo tiếng chuông báo thức vang lên, Yukinoshita Yukino vẻ mặt mệt mỏi từ trên giường mình thức dậy.

Yukinoshita Yukino dám khẳng định, đêm hôm qua mình đã nằm mơ một giấc mộng kỳ quái, mà nội dụng cụ thể như thế nào thì Yukino không tài nào nhớ rõ, chỉ biết là cô đang cùng với ai đó tranh giành lấy một cái chén vàng.

"Phải đi học."

Tắt tiếng chuông báo thức đi, Yukinoshita Yukino liền đứng lên chuẩn bị vệ sinh rửa mặt, thay quần áo để đi tới trường.

Đi qua dãy hành lang buốt giá, xuyên qua cái căn phòng khách lạnh không kém.

Bây giờ đang là 7 giờ sáng, tuy thành phố Fuyuki thường khá ấm vào mùa đông, nhưng sáng ngày hôm nay nó lại lạnh một cách khác thường.

Yukinoshita Yukino có thể nhìn thấy hơi thở của mình như những làn khói bay lơ lửng trong không khí, kể cả khi cô đang ở trong nhà.

Và trên hết, chẳng có ai ở đây để mà sưởi ấm nó.

Nếu là Yukino của một năm trước kia, khi biết được mình có thể sống một mình sẽ vô cùng phấn khởi cho coi.

Nhưng hiện tại, Yukino mới biết rõ, vào những thời điểm như thế này, việc sống một mình rốt cuộc bất tiện đến thế nào.

Yukino không phải là dân bản xứ của thành phố Fuyuki này, ở quá khứ một năm trước, cô từng là học sinh lớp 1-J (lớp 10-J) của Trường Sōbu ở Quận Chiba.

Và lý do tại sao cô lại chuyển sang Fuyuki này sinh hoạt, tất cả đều vì người cha của cô, ông Yukinoshita một thành viên của nghị viên quận Chiba đồng thời cũng là CEO của một công ty xây dựng, ở một năm trước đã bất ngờ qua đời.

Nguyên nhân tại sao thì cô đã thông qua những lời đồn đoán kể lại biết được, là ông Yukinoshita hình như đã đắc tội với một ai đó trên quan trường chính trị, cuối cùng bị cáo buộc tội tham ô hối lộ, sau cùng vì phản kháng trong quá trình bắt giữ mà bị bắn trọng thương mà không may qua đời.

Người mẹ của cô, bà Yukinoshita sau khi biết được tin dữ này, ở một khoảng thời gian sau đó cuối cùng vì đã không thể chịu đựng được những áp lực đến từ dư luận cùng sự soi mói từ phía gia tộc.

Bà đã uống thuốc tự sát ở trong phòng mình, để hai người con gái của họ, Yukinoshita Yukino cùng người chị của cô là Yukinoshita Haruno ở lại phía sau.

Phần lớn tài sản của họ, vì cáo buộc tham ô của người cha, tất cả bọn chúng đều đã bị chính phủ tịch thu. Thứ duy nhất để lại cho họ, là một ít bất động sản tại Fuyuki mà mẹ cô đã âm thầm thông qua quan hệ để mua được.

Còn chị của cô, Yukinoshita Haruno, ở nửa năm trước, Haruno dần xuất hiện những biểu hiện kỳ quái. Yukino phát hiện ra Haruno một cách bất ngờ, trở nên rất có hứng thú đối với những thần thoại truyền thuyết, ma thuật huyền bí, lời đồn đô thi và vô số thứ không có thật chỉ có trong cổ tích.

Cuối cùng, vào một tháng trước, Yukinoshita Haruno đã mất tích mà không để lại một chút manh mối. Cảnh sát đã tiến hành điều tra và tìm hiểu rất kỹ càng, nhưng cuối cùng cũng không tìm thấy Haruno. Không một ai biết rõ cô đã đi đâu.

Yukino lấy nước lạnh rửa mặt chính mình, vừa xóa tan đi cơn buồn ngủ và cũng vừa xóa tan đi nỗi buồn trong lòng mình.

“Cũng nên tới trường rồi.”

Đợi khi Yukino sửa soạn chuẩn bị và ăn sáng xong, cô nhìn đồng hồ đã chỉ tới 7 giờ, liền thì thầm nói.

“Cha, mẹ, con đi học đây.”

Trước khi rời khỏi nhà, Yukino đi ngang qua bàn thờ có treo di ảnh của cha mẹ mình. Cô chắp tay trước ngực mà cầu nguyện.

“Huh?”

Bước đi trên đường, Yukino cảm thấy có điều gì đó khác với bình thường.

“Nó yên tĩnh hơn thường ngày.”

Nơi đây đặc biệt yên tĩnh, hoàn toàn mất đi cái vẻ ổn ào náo nhiệt của buổi sáng.

Vào 7h30, đường cái đáng lẽ phải chật ních học sinh đang tới trường và người lớn đi làm việc.

“…Hẳn là do thời tiết lạnh giá, nên chẳng ai muốn ra đường.”

Nhưng dù là như thế…

Nó thật kì lạ khi Yukino không thấy bóng dáng học sinh nào xung quanh trường cả.

Vào 7h30, thường thì Yukino có thể nhìn thấy rất nhiều người mặc đồng phục tiến vào trường.

Nhưng hôm nay chỉ có Yukinoshita Yukino đứng một mình ở trước cổng trường. Nói cách khác, giải thích duy nhất cho chuyện này chính là…

“Oh, Yukinoshita? Hôm nay đến sớm thế?”

Một giọng nói đầy nhiệt tình và trong trẻo vang lên phía sau Yukino.

“…Haizz, quả nhiên.”

Yukino khẽ thở dài, sau đó quay người về phía cô gái đang bắt chuyện với mình.

“Chào buổi sáng. Hôm nay lạnh thật, huh?”

Cô gái đang nói chuyện với Yukino một cách thẳng thắn này tên là Mitsuzuri Ayako. Cô là bạn cùng lớp với Yukinoshita Yukino, lớp 2-A (Lớp 11A), và là người duy nhất nhiệt tình tiếp xúc với Yukinoshita Yukino, dù có nghe tin tức vụ bê bối tham ô của ông Yukinoshita.

“Chào buổi sáng, Mitsuzuri-san. Xin lỗi về câu hỏi hơi đột ngột này, nhưng cậu có biết giờ là mấy giờ không?”

“Huh? Gần 7h rồi, mà sao lại hỏi câu hỏi như vậy?"

Mitsuzuri Ayako bình tĩnh trả lời đồng thời cũng nghi hoặc hỏi lại Yukino.

“Mình nghĩ là đồng hồ ở nhà đã chạy sớm hơn một tiếng. Toàn bộ, kể cả đồng hồ báo thức và đồng hồ treo tường.”

Yukinoshita Yukino cũng không rõ nguyên do vì sao lại như vậy.

Hai người sau đó trò chuyện một hồi lâu, sau đó tách nhau ra. Mitsuzuri Ayako chạy đi câu lạc bộ bắn cung, còn Yukino thì đi tới phòng học của mình.

“Câu lạc bộ sao… trước kia mình cũng đã từng nghĩ xây dựng một cái…”

Khi rời đi, Yukino tự giễu cười một tiếng.

Theo thời gian trôi qua, dần dần xuất hiện bóng dáng của học sinh bước vào cổng trường. Tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, ai nấy cười chào hỏi buổi sáng với nhau, tạo ra một bầu không khí hòa thuận.

Chỉ có duy nhất xung quanh Yukino là khác biệt. Cô giống như bị các đồng học cùng lớp mình cô lập, họ tránh Yukino tựa như tránh tà, giống như họ sợ sẽ bị lây nhiễm căn bệnh gì đó.

Yukinoshita Yukino đã quá quen thuộc với tình hình này. Cô im lặng ngồi ở bàn học của mình, đọc sách và chậm rãi ôn lại kiến thức đã học trước đó.

Chỉ khi một âm thanh xì xào bàn tán truyền đến tai Yukino, cô mới ngẩn đầu lên.

Yukinoshita Yukino sau đó nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Trên người cô ta luôn mang tới cảm giác quý phái, và mỗi bước đi đều tràn đầy sự tao nhã và bình tĩnh.

“Cảm giác như một quý tộc vậy.”

Tohsaka Rin như nhận ra ánh mắt của Yukino, khi Rin nhìn lại thì nhìn thấy ánh mắt qua sát của Yukinoshita Yukino, Rin không để ý cô chỉ chậm rãi nói.

“Chào buổi sáng.”

“Cậu đến sớm thật nhỉ, Tohsaka?”

Không biết do câu nói của mình có vẻ khác thường hay do bất ngờ khi Tohsaka Rin bắt chuyện với mình, Yukino đáp lại một cách nhẹ nhàng. Sau đó, cô lập tức cúi đầu để đọc sách, không để ý đến Tohsaka Rin nữa.

17

3

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.