TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Mở Màn Đêm Thứ Nhất.

Sau khi tới trường học, Yukinoshita Yukino vẫn như thường lệ bị mọi người trong trường xa lánh.

“Được rồi, bắt đầu phát âm nào.”

“Tuy cách đánh vấn là như vậy, nhưng khi phát âm thì lại khác đó nha, rất dễ mắc lỗi sai ở đây, nên hãy ghi nhớ cẩn thận.”

Tiết học hiện tại là môn tiếng Anh và giáo viên dạy của họ tên là Fujimura Taiga, một nữ tính tóc ngắn có màu nâu hạt dẻ. Theo Yukino đánh giá, Fujimura Taiga này là một người vô cùng nhiệt tình, làm việc năng nổ và rất có tâm với nghề giáo.

Điều đó làm cho Yukino không khỏi nhớ lại Hiratsuka Shizuka, cũng là một người giáo viên tốt. Giữa hai người họ có tính cách khá là tương đồng. Yukino suy nghĩ nếu như hai người này có cơ hội gặp nhau, thì họ hẳn sẽ trở thành bạn bè đi.

Đợi khi tới tiết học kết thúc, tiếng chuông vang lên nhắc nhở các học sinh đã tới giờ nghỉ trưa. Yukino liền lấy ra hộp bento mà mình đã chuẩn bị, sau đó bước ra ngoài để tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi ăn.

“Hm?”

Trong quá trình đó, khi tới một góc ngã ba vắng vẻ ít học sinh đi tới, Yukino chợt nhìn thấy Tohsaka Rin đang nói chuyện với một học sinh nam có mái tóc màu xanh.

“Nhớ không nhầm, thì người đó là Matou Shinji đi?”

Đối với những học sinh nổi tiếng trong trường, Yukino cũng có hiểu biết một chút và trong đó có cả Matou Shinji, một hoa hoa công tử, tra nam điển hình.

Bởi vì khoảng cách khá xa, nên Yukino không thể hoàn toàn nghe rõ được họ đang nói cái gì. Cô sơ sơ chỉ nghe được những từ như “chén thánh” “chiến tranh” và cả “Servants” gì gì đó mà cô không hiểu.

Sau đó không rõ quá trình như thế nào, nhưng có vẻ là nó đã kết thúc không hề êm đẹp gì. Yukino chỉ thấy Matou Shinji nói gì đó rồi ra vẻ mời chào với Tohsaka Rin, nhưng sau đó liền lộ sắc mặt khó chịu sau khi nghe Tohsaka Rin nói. Matou Shinji đang muốn nói gì thêm, nhưng khi nhìn thấy Yukino đang đứng ở không xa và nhìn về hướng này, liền lộ vẻ bực bội xoay người rời đi.

Khi mà Matou Shinji vừa rời đi, Tohsaka Rin cũng nhìn lại hướng của Yukino liếc nhìn một cái rồi cũng không nói gì, xoay người đi một hướng khác đối ngược với Matou Shinji.

“Một đám người kỳ lạ.”

Yukino thấy vậy thầm nói, cơ mà Yukino cũng không cảm thấy gì khác thường. Vì cô từng ở trường Sobu đã nhìn thấy hoặc nghe tới không ít những con người lập dị. Ví dụ như tính cách tăng động có phần ngốc nghếch, Yuigahama Yui, là nam nhân nhưng còn đẹp hơn và hay bị hiểu nhầm là nữ, Totsuka Saika.

Còn về cô người chưa từng gặp mặt, chỉ thông qua lời kể của Shizuka-Sensei, tính cách bi quan và có phần triết học Hachiman Hikigaya.

Keng ~ Keng ~ Keng ~

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu cho một ngày học chấm dứt. Yukino liền sách cặp đi về nhà, khi đi về nhà cô đi ngang qua hành lang và đã nhìn thấy một bạn học đang bối rối, nhặt lên những quyển sách năm rơi ở dưới mặt đất.

Thấy không ai bước tới trợ giúp, Yukino không nói gì liền bước tới hỗ trợ nhặt lên những quyển sách. Sau đó, dưới sự cảm khích của bạn học đó, họ cùng nhau mang đống sách đó đi tới phòng giáo viên.

Sau khi làm xong, Yukino cũng không nói bất cứ lời nào dư thừa. Cô không để ý lời nhiệt tình muốn mời cô cùng nhau ăn trưa ngày mai của bạn học đó. Yukino xoay người lập tức rời đi trở về nhà.

Bởi vì hỗ trợ bạn học mà mất một ít thời gian, cho nên hiện tại mặt trời đã lặn xuống để lộ màn đêm lạnh lẽo có phần u ám của thành phố Fuyuki. Khi đang trên đường trở về, Yukino đã bắt gặp một cô bé người ngoại quốc, cô bé đó có mái tóc trắng và mắt đỏ, trên người mặc một bộ áo gió cùng với làn da trắng mướt tới mức khiến Yukino có phần ước ao.

Ở ngay đèn đường giao thông, Yukino thấy cô bé đứng ở đối diện bên kia đường. Khuôn mặt cô bé lộ ra một nụ cười kỳ quái nhìn cô, đang lúc Yukino bắt đầu có hơi lạnh gáy vì nụ cười đó thì bất chợt, một chiếc xe bốn bánh chạy ngang qua che đi tầm nhìn của cô.

Yukino rất nhanh sau đó cảm thấy sợ hãi, bởi vì ngay sau khi chiếc xe đó đi qua thì cô bé ngoại quốc đó cũng bất ngờ biến mất.

“Có ma?”

Yukino khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Trong lòng, cô thầm nhủ không thể nào.

Buổi tối, Yukino lại một lần nữa nằm mơ về giấc mơ đó. Khắp nơi vẫn như mọi khi: biển lửa và những tòa nhà sụp đổ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, cùng với cái ly đen to lớn và cái hố đen đang lơ lửng trên miệng ly.

Nhưng lần này, Yukino cảm thấy giấc mơ ngày hôm nay có gì đó khác biệt. Khi Yukino quay đầu lại, lập tức cô nhìn thấy cô bé ngoại quốc mà cô đã thấy ở trên đường trở về nhà.

“Mau nhanh nhanh triệu gọi đi, nếu không… sẽ chết đấy, Onee-chan.”

Khi nói, cô bé lộ ra nụ cười đầy bất thường.

Yukino kinh hãi mở mắt, cô tỉnh dậy trong giấc mơ và sau đó nhận ra rằng trời đã sáng rồi.

Khi đi đến trường, tác động của giấc mơ khiến đã cô cảm xúc không yên, thần sắc thẫn thờ.

Có lẽ vì vậy, Yukino đôi lúc cảm thấy luôn có một ánh mắt đang nhìn chăm chú vào mình.

“Yukino… Yukino – Chan.”

Sau đó, khi nghe một âm thanh quen thuộc gọi tên mình, Yukino giật mình lấy lại tinh thần. Cô quay đầu và lập tức nhìn thấy Mitsuzuri Ayako đang mặc trang phục bắn cung, đứng bên cạnh với vẻ lo lắng nhìn mình.

“Chào buổi sáng, Yukino – Chan.”

Mitsuzuri Ayako sau khi thấy Yukino không còn tựa như người mất hồn giống như một giây trước, liền lộ dáng vẻ tươi cười chào hỏi với Yukino.

“Chào buổi sáng, Mitsuzuri – san.”

Yukino cũng đáp lại.

Tiếp sau đó, mọi thứ trở lại bình thường. Yukino cũng đã không cảm thấy có người quan sát mình nữa, vậy nên thần kinh căng thẳng cũng giảm đi đôi chút.

“Làm ơn, Yukino – Chan, xin giúp mình lần này đi.”

Khi tới lúc tan học, Yukino đang chuẩn bị trở về thì bất ngờ bị Mitsuzuri Ayako nhờ cô giúp đỡ. Nguyên nhân là Mitsuzuri Ayako trong nhà bất ngờ có công việc đột xuất, và ngày hôm nay cô lại là người trực vệ sinh câu lạc bộ bắn cung. Không có biện pháp khác, cô chỉ đành phải mặt dày tìm tới Yukino, nhờ cô giúp mình vệ sinh câu lạc bộ.

“Được rồi, cũng chẳng to tát gì.”

Yukino không thấy việc này có gì nghiêm trọng, cô bình tĩnh chấp nhận lời xin giúp đỡ của Mitsuzuri Ayako.

“Cảm ơn rất nhiều, Yukino – Chan. Cậu là người tốt.”

Mitsuzuri Ayako nói xong liền vội vàng chạy đi, để lại Yukino ở sau với vẻ mặt khác thường.

“Đây là, bị phát thẻ người tốt?”

『 Mọi hoạt động CLB ngày hôm nay đều bị hoãn. 』

『 Tất cả các giáo viên và học sinh, xin phải rời trường trước 6 giờ tối. 』

『 Nhắc Lại, mọi hoạt động CLB ngày hôm nay đều bị hoãn, tất cả các giáo viên và học sinh, xin phải rời trường trước 6 giờ tối. 』

Vào thời điểm đó, loa thông báo của trường học vang lên, nhằm nhắc nhở cho các học sinh cùng giáo viên tranh thủ trở về nhà sớm nhất có thể.

Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên vắng lặng và trống trải. Yukino cuối cùng cũng hoàn thành việc vệ sinh câu lạc bộ bắn cung, cô thở ra một hơi mệt mỏi và đứng lên.

“Mình quá chăm chú lau dọn mất rồi.”

Nhìn bầu trời ban đêm cùng với sự hiu quạnh ở trường học, Yukino chậm rãi nói. Đồng thời, cô hoàn toàn không hề nghe thấy nội dung của loa thông báo.

“Cũng mau về nhà thôi.”

Cảm nhận thân thể mỏng manh của mình, cơ bắp không ngừng truyền tới cảm giác ê buốt cùng mệt mỏi, Yukino có phần suy yếu nói.

KENG ~ !!

Vào lúc này, từ phía xa tại sân thể dục của trường học, một âm thanh tựa như hai miếng kim loại sắc bén va vào nhau vang lên.

Dù đang ở khoảng cách khá xa, uy lực của cú va chạm lại vô cùng mãnh liệt. Lập tức tạo một luồng âm thanh cùng với sóng xung kích cực mạnh vang thẳng tới chỗ của Yukino, khiến cô thậm chí thiếu chút đứng không vững mà té ngã.

“Cái gì vậy…”

Yukino kinh ngạc nói, sau đó cô hốt hoảng chạy ra ngoài câu lạc bộ để biết cái gì vừa xảy ra.

Đợi khi Yukino tiếp cận nguồn gốc tạo ra âm thanh đó, cô liền nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn thay đổi toàn bộ tam quan của mình. chỉ thấy đang có hai người sử dụng sức mạnh vượt ngoài khả năng của người, cầm theo vũ khí lạnh sắc bén và chết người trên tay, tiến hành một trận chém giết lẫn nhau.

17

3

5 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.