0 chữ
Chương 3
Chương 3: Cảm nhận được thế nào là “nghèo khiến người ta không tưởng tượng nổi”
“...” Nụ cười của Trương Gia Niên bỗng cứng đờ, anh ấy nhã nhặn xác nhận: “Ngài nói gì cơ?”
Sở Sở giải thích: “Tôi cố ý gϊếŧ người chưa thành, phải đến sở cảnh sát đầu thú, mong có thể giảm án.”
Trợ lý Trương Gia Niên ngẩn người một lúc rồi lập tức khôi phục thái độ chuyên nghiệp của một người làm công sở, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ gần đây ngài hơi mệt mỏi, tôi sẽ sắp xếp lái xe đưa ngài về Yến Hàm Cư nghỉ ngơi, tôi cũng sẽ liên hệ bác sĩ Hồ đến khám cho ngài.”
Sở Sở đáp: “Anh nghĩ tôi bị bệnh à? Hay là cho rằng tôi điên rồi?”
Trương Gia Niên vẫn mỉm cười một cách hoàn hảo, không chút sơ hở, khẳng định: “Dĩ nhiên là không, hôm nay vốn dĩ là ngày ngài kiểm tra sức khỏe định kỳ mà.”
Trương Gia Niên dẫn Sở Sở đi ra cửa, lái xe đã đợi sẵn ngoài cổng khách sạn. Khi Sở Sở chuẩn bị lên xe, đột nhiên cô quay lại: “À, còn một chuyện nữa.”
Trương Gia Niên lập tức căng thẳng, sợ rằng cô lại nói đến chuyện đầu thú trong sở cảnh sát, anh ấy lễ phép đáp: “Ngài nói đi.”
Sở Sở hỏi: “Tiếu Tiếu không sao chứ?”
Trương Gia Niên sửng sốt, anh ấy không quen biết người này, hơi bối rối hỏi: “Ngài nói là...”
Sở Sở nhắc nhở: “Cô gái hôm nay bị ngã xuống nước.”
Trương Gia Niên lập tức hiểu ra, báo cáo: “Cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút, không có vết thương ngoài da.”
Sở Sở gật đầu: “Anh đi mua mấy cái bánh quy việt quất ở tiệm bánh dưới công ty mang đến cho cô ấy, an ủi một chút, cô ấy thích món đó.”
Sở Sở vẫn còn nhớ một vài chi tiết nhỏ trong nguyên tác, ví dụ như nữ chính mỗi khi tâm trạng sa sút rất thích ăn bánh quy việt quất khô.
Trương Gia Niên: “?”
Trương Gia Niên: “Được, tôi sẽ đi ngay. Sở Tổng cứ yên tâm về nghỉ ngơi.”
Sở Sở lúc này mới yên tâm lên xe. Sau khi tiễn “sếp lớn” đi xong, Trương Gia Niên thở phào một hơi. Hôm nay anh ấy cứ thấy Sở Tổng có gì đó là lạ, tuy bình thường cô cũng hay quái gở, nóng nảy, nhưng tuyệt đối chưa từng nói mấy lời kỳ quặc như vậy, càng không đời nào quan tâm người khác thích ăn gì.
Anh ấy không dám chậm trễ, lập tức gọi cho thư ký của tổng giám đốc: “Cô xuống tiệm bánh dưới lầu mua bánh quy việt quất khô rồi mang đến cho Hạ Tiếu Tiếu. Đây là chỉ thị của Sở Tổng.”
Thư ký hơi do dự: “Trợ lý Trương, cho hỏi là Hạ Tiếu Tiếu nào vậy?”
Cô ấy cũng vô cùng bối rối. Cô ấy biết đến Hạ Tiếu Tiếu của công ty Điện ảnh Thần Tinh, nhưng người đó thì chẳng có chút liên quan nào đến Sở Tổng cả.
“Là cô gái rơi xuống nước đó.” Trương Gia Niên nhớ đến sự chú ý bất thường của Sở Tổng đối với người này, không khỏi tò mò: “Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy?”
Thư ký ấp úng trả lời: “Hạ Tiếu Tiếu là thực tập sinh của Thần Tinh...”
Trương Gia Niên càng thêm hoang mang, Sở Tổng bận rộn trăm công nghìn việc, sao lại nhớ rõ tên một thực tập sinh?
Bên kia, Sở Sở vốn định cắt đuôi Trương Gia Niên, xuống xe rồi đến đồn cảnh sát tự thú, ai ngờ tài xế quá tận tâm, đưa thẳng cô vào khu Yến Hàm Cư. Đây là một khu dân cư cao cấp nhất thành phố, với định hướng ẩn mình giữa chốn phồn hoa, yên tĩnh giữa đô thị náo nhiệt, đem lại cảm giác an yên trong lòng thành phố sầm uất.
Sở Sở nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy khu nhà cao cấp được thiết kế tinh tế, cửa kính sáng choang, trong lòng thoáng chốc có ảo giác như đang bước vào một bộ phim về giới nhà giàu.
Yến Hàm Cư tọa lạc ở vị trí đắc địa, lưng tựa khu sáng tạo sầm uất, cách bệnh viện, trường học và thư viện nổi tiếng trong thành phố chỉ vài trăm mét. Căn hộ này là một trong số rất nhiều bất động sản của nữ phụ. Vì nó gần công ty nên khi đi làm được cô dùng làm nơi nghỉ chân.
Thật ra Sở Sở không hề có cảm giác gì với biệt thự sang trọng, thứ cô khâm phục chính là ở trung tâm thành phố đất chật người đông, lại có thể sở hữu một chỗ ở như vậy. Khu này quản lý nghiêm ngặt, gara dưới tầng hầm có thang máy riêng, cần quẹt thẻ mới dùng được.
Lên đến nhà, Sở Sở dùng vân tay mở cửa dễ dàng. Vừa bước vào, lúc này cô mới thật sự cảm nhận được thế nào là “nghèo khiến người ta không tưởng tượng nổi”. Dù có đọc bao nhiêu tiểu thuyết miêu tả cuộc sống xa hoa của giới nhà giàu đi nữa thì cũng không bằng một lần tận mắt chứng kiến.
Ánh sáng chan hòa, cửa sổ sát đất sáng rỡ, nội thất gỗ Ý phong cách cổ điển được ghép vân tỉ mỉ, thiết kế tổng thể vô cùng có gu. Trên bàn tùy ý đặt vài ly pha lê Baccarat lấp lánh, bên cạnh là một chiếc hộp gỗ nhỏ đầy tính thẩm mỹ cổ điển.
Sở Sở tò mò mở hộp ra, bên trong là một loạt chìa khóa xe gắn các logo khác nhau. Vì chẳng rành gì về xe sang nên cô không phân biệt nổi những chìa này thuộc hãng nào, đành bực bội đóng hộp lại, dè dặt đi một vòng quanh nhà, khắp nơi đều toát lên vẻ xa xỉ, trang nhã và cổ điển.
Cô đứng trước khung cửa sổ lớn, từ đây có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm và toàn cảnh thành phố phồn hoa. Sở Sở không khỏi cảm thán, nữ phụ này đúng là đầu óc có vấn đề, đã có điều kiện sống như vậy mà còn mặt dày đi dây dưa với nam chính. Họ đúng là sự khác biệt giữa quý tộc và sân khấu hề. Đúng là chỉ có mấy tiểu thư nhà giàu mới có thời gian quan tâm tới chuyện yêu đương.
Nếu cô mà giàu cỡ này, nhất định ngày nào cũng nằm nhà ăn chơi chờ chết, chẳng bao giờ đi làm nữa. Phụ nữ mà có thể nằm dài trong biệt thự của mình, có cả phòng quần áo đầy ắp đồ hiệu cao cấp, lại có kinh tế độc lập và sung túc, ai còn cần đàn ông chứ?
Chỉ riêng việc chơi bản thật của Miracle Nikki (trò chơi phối đồ thời trang) trong phòng thay đồ thôi là cũng đủ để cô gϊếŧ thời gian cả ngày!
Sở Sở giải thích: “Tôi cố ý gϊếŧ người chưa thành, phải đến sở cảnh sát đầu thú, mong có thể giảm án.”
Trợ lý Trương Gia Niên ngẩn người một lúc rồi lập tức khôi phục thái độ chuyên nghiệp của một người làm công sở, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ gần đây ngài hơi mệt mỏi, tôi sẽ sắp xếp lái xe đưa ngài về Yến Hàm Cư nghỉ ngơi, tôi cũng sẽ liên hệ bác sĩ Hồ đến khám cho ngài.”
Sở Sở đáp: “Anh nghĩ tôi bị bệnh à? Hay là cho rằng tôi điên rồi?”
Trương Gia Niên vẫn mỉm cười một cách hoàn hảo, không chút sơ hở, khẳng định: “Dĩ nhiên là không, hôm nay vốn dĩ là ngày ngài kiểm tra sức khỏe định kỳ mà.”
Trương Gia Niên dẫn Sở Sở đi ra cửa, lái xe đã đợi sẵn ngoài cổng khách sạn. Khi Sở Sở chuẩn bị lên xe, đột nhiên cô quay lại: “À, còn một chuyện nữa.”
Sở Sở hỏi: “Tiếu Tiếu không sao chứ?”
Trương Gia Niên sửng sốt, anh ấy không quen biết người này, hơi bối rối hỏi: “Ngài nói là...”
Sở Sở nhắc nhở: “Cô gái hôm nay bị ngã xuống nước.”
Trương Gia Niên lập tức hiểu ra, báo cáo: “Cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút, không có vết thương ngoài da.”
Sở Sở gật đầu: “Anh đi mua mấy cái bánh quy việt quất ở tiệm bánh dưới công ty mang đến cho cô ấy, an ủi một chút, cô ấy thích món đó.”
Sở Sở vẫn còn nhớ một vài chi tiết nhỏ trong nguyên tác, ví dụ như nữ chính mỗi khi tâm trạng sa sút rất thích ăn bánh quy việt quất khô.
Trương Gia Niên: “?”
Trương Gia Niên: “Được, tôi sẽ đi ngay. Sở Tổng cứ yên tâm về nghỉ ngơi.”
Anh ấy không dám chậm trễ, lập tức gọi cho thư ký của tổng giám đốc: “Cô xuống tiệm bánh dưới lầu mua bánh quy việt quất khô rồi mang đến cho Hạ Tiếu Tiếu. Đây là chỉ thị của Sở Tổng.”
Thư ký hơi do dự: “Trợ lý Trương, cho hỏi là Hạ Tiếu Tiếu nào vậy?”
Cô ấy cũng vô cùng bối rối. Cô ấy biết đến Hạ Tiếu Tiếu của công ty Điện ảnh Thần Tinh, nhưng người đó thì chẳng có chút liên quan nào đến Sở Tổng cả.
“Là cô gái rơi xuống nước đó.” Trương Gia Niên nhớ đến sự chú ý bất thường của Sở Tổng đối với người này, không khỏi tò mò: “Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy?”
Trương Gia Niên càng thêm hoang mang, Sở Tổng bận rộn trăm công nghìn việc, sao lại nhớ rõ tên một thực tập sinh?
Bên kia, Sở Sở vốn định cắt đuôi Trương Gia Niên, xuống xe rồi đến đồn cảnh sát tự thú, ai ngờ tài xế quá tận tâm, đưa thẳng cô vào khu Yến Hàm Cư. Đây là một khu dân cư cao cấp nhất thành phố, với định hướng ẩn mình giữa chốn phồn hoa, yên tĩnh giữa đô thị náo nhiệt, đem lại cảm giác an yên trong lòng thành phố sầm uất.
Sở Sở nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy khu nhà cao cấp được thiết kế tinh tế, cửa kính sáng choang, trong lòng thoáng chốc có ảo giác như đang bước vào một bộ phim về giới nhà giàu.
Yến Hàm Cư tọa lạc ở vị trí đắc địa, lưng tựa khu sáng tạo sầm uất, cách bệnh viện, trường học và thư viện nổi tiếng trong thành phố chỉ vài trăm mét. Căn hộ này là một trong số rất nhiều bất động sản của nữ phụ. Vì nó gần công ty nên khi đi làm được cô dùng làm nơi nghỉ chân.
Thật ra Sở Sở không hề có cảm giác gì với biệt thự sang trọng, thứ cô khâm phục chính là ở trung tâm thành phố đất chật người đông, lại có thể sở hữu một chỗ ở như vậy. Khu này quản lý nghiêm ngặt, gara dưới tầng hầm có thang máy riêng, cần quẹt thẻ mới dùng được.
Lên đến nhà, Sở Sở dùng vân tay mở cửa dễ dàng. Vừa bước vào, lúc này cô mới thật sự cảm nhận được thế nào là “nghèo khiến người ta không tưởng tượng nổi”. Dù có đọc bao nhiêu tiểu thuyết miêu tả cuộc sống xa hoa của giới nhà giàu đi nữa thì cũng không bằng một lần tận mắt chứng kiến.
Ánh sáng chan hòa, cửa sổ sát đất sáng rỡ, nội thất gỗ Ý phong cách cổ điển được ghép vân tỉ mỉ, thiết kế tổng thể vô cùng có gu. Trên bàn tùy ý đặt vài ly pha lê Baccarat lấp lánh, bên cạnh là một chiếc hộp gỗ nhỏ đầy tính thẩm mỹ cổ điển.
Sở Sở tò mò mở hộp ra, bên trong là một loạt chìa khóa xe gắn các logo khác nhau. Vì chẳng rành gì về xe sang nên cô không phân biệt nổi những chìa này thuộc hãng nào, đành bực bội đóng hộp lại, dè dặt đi một vòng quanh nhà, khắp nơi đều toát lên vẻ xa xỉ, trang nhã và cổ điển.
Cô đứng trước khung cửa sổ lớn, từ đây có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm và toàn cảnh thành phố phồn hoa. Sở Sở không khỏi cảm thán, nữ phụ này đúng là đầu óc có vấn đề, đã có điều kiện sống như vậy mà còn mặt dày đi dây dưa với nam chính. Họ đúng là sự khác biệt giữa quý tộc và sân khấu hề. Đúng là chỉ có mấy tiểu thư nhà giàu mới có thời gian quan tâm tới chuyện yêu đương.
Nếu cô mà giàu cỡ này, nhất định ngày nào cũng nằm nhà ăn chơi chờ chết, chẳng bao giờ đi làm nữa. Phụ nữ mà có thể nằm dài trong biệt thự của mình, có cả phòng quần áo đầy ắp đồ hiệu cao cấp, lại có kinh tế độc lập và sung túc, ai còn cần đàn ông chứ?
Chỉ riêng việc chơi bản thật của Miracle Nikki (trò chơi phối đồ thời trang) trong phòng thay đồ thôi là cũng đủ để cô gϊếŧ thời gian cả ngày!
4
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
