TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Nếu không ngồi đủ mười năm tù, tôi tuyệt đối không ra trại!

[Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ để gia tăng "Hào quang nữ phụ độc ác", nếu hào quang biến mất, bạn sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]

[Nhiệm vụ: Nói với Lý Thái Hà câu thoại kinh điển “Nếu không vì cô ta, anh sẽ chẳng bao giờ rời bỏ em”.]

Sở Sở: Anh bảo tôi nói là tôi phải nói à? Tôi còn giữ thể diện không?

Âm thanh kỳ lạ lại vang lên, hiển nhiên không hài lòng với cách hành xử ngoài khuôn khổ của Sở Sở, còn mang ý cảnh cáo. Vầng sáng “nữ phụ độc ác” trên đầu cô nhạt đi một chút, nhưng cô vẫn còn đang mải mê trong suy nghĩ về cảnh sát bắt người, hoàn toàn không để ý.

Sở Sở là kiểu người mềm nắn rắn buông, càng bị ép thì càng không nghe. Ai ép cô làm gì, cô nhất định sẽ làm ngược lại. Có giỏi thì xóa cô đi, biết đâu lại được quay về thế giới thực?

Khi đọc truyện, cô đã thấy nữ phụ này có vấn đề từ đầu tới cuối, giờ được xuyên vào đúng nhân vật đó, còn không phải là cơ hội tốt nhất để "cải tà quy chính" sao?

Là một công dân chính trực và thượng tôn pháp luật, cô quyết tâm hi sinh bản thân để bảo vệ công lý, tuyệt đối không để kẻ ác ung dung ngoài vòng pháp luật!

Sở Sở thấy sắc mặt Lý Thái Hà như nuốt phải ruồi, nhíu mày hỏi: “Anh còn định đứng yên đến bao giờ? Đưa tôi điện thoại, tôi tự báo cảnh sát đầu thú, tranh thủ giảm án.”

Lý Thái Hà nghiến răng: “Cô đang cố tình khıêυ khí©h tôi à?”

Sở Sở vẻ mặt ngây thơ: “Tôi thật lòng đầu thú mà! Tôi làm sai thật mà!”

Lý Thái Hà nghe vậy thì nổi trận lôi đình: “Ai chẳng biết cô có chỗ dựa, cô tính toán trước cả rồi, biết cảnh sát chẳng dám làm gì cô nên mới yên tâm đến thế!”

[Nhiệm vụ: Nói với Lý Thái Hà câu thoại kinh điển “Nếu không vì cô ta, anh sẽ chẳng bao giờ rời bỏ em”.]

Giọng nói kỳ lạ nhắc lại lần thứ ba, cứ như nó cũng đang sắp mất kiên nhẫn như Lý Thái Hà vậy.

Sở Sở nghe vậy thì trừng mắt, chính khí lẫm liệt nói: “Dù là thiên tử phạm tội cũng phải chịu tội như dân thường! Lý Thái Hà, tôi không ngờ anh lại là loại đàn ông rụt cổ thế này, sợ cả con ông cháu cha nữa à? Tôi thề, nếu không ngồi đủ mười năm tù, tôi tuyệt đối không ra trại!”

Lý Thái Hà bị cô làm cho tức đến hộc máu, cảm thấy Sở Sở đã kiêu ngạo đến mức không còn thuốc chữa, giọng run lên vì tức: “Được, rất tốt. Cô đừng có mà quá đáng! Dù có là Sở Ngạn Ấn chống lưng cho cô, cũng không thể bảo vệ cô cả đời!”

Reng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang cuộc tranh cãi kịch liệt của hai người. Lý Thái Hà nghe máy, nghe rõ tin tức đầu bên kia thì sắc mặt mới dịu xuống một chút, gật đầu đáp: “Được, tôi quay lại ngay.”

Anh ta cúp máy, hằn học liếc cô một cái, giọng lạnh như băng: “Cô nên thấy may là Tiếu Tiếu không sao, nếu không thì tôi sẽ không tha cho cô đâu!”

Sở Sở lập tức phản pháo: “Tôi bảo anh gọi cảnh sát anh không chịu, giờ còn định không tha cho ai?”

Lý Thái Hà: “...”

Lý Thái Hà tức đến mức không nói nên lời, anh ta giận dữ bỏ đi, bỏ lại Sở Sở một mình.

Nam chính của tiểu thuyết rời khỏi sân khấu, giờ Sở Sở mới có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Cô đứng trước cửa kính sát đất, nhìn vào gương, phát hiện cho dù cô có nghiêng đầu thế nào thì cũng không thể thoát khỏi vầng hào quang "nữ phụ độc ác" trên đầu. Ánh sáng của vầng hào quang dường như còn nhạt đi một chút. Nếu như theo âm thanh của hệ thống, khi hào quang mờ dần và biến mất, Sở Sở sẽ bị thế giới này xóa sổ.

Sở Sở nhìn vào chính mình trong gương, cô không nhịn được mà vuốt cằm, một câu hát bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, cảm thấy như nó cực kỳ phù hợp với tình hình hiện tại.

Sở Sở: Sao tôi lại đẹp thế này? Đẹp như vậy thì phải làm sao?

Sở Sở đứng trước cửa kính, cứ nhìn đi nhìn lại mình không biết chán, không thể kìm chế nổi lòng tự yêu bản thân dâng trào. Ngũ quan của cô rõ ràng không có gì thay đổi lớn, nhưng lại tựa như được chỉnh sửa qua phần mềm chỉnh ảnh, sáng lấp lánh tựa như có bộ lọc, tinh xảo đến mức không giống người thường. Đây chẳng phải là ưu thế của những nhân vật "bị xuyên" sao? Mỗi nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết đều phải có một vẻ ngoài xinh đẹp sao?

Sở Sở lặng lẽ xoa mặt, cảm thấy dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể đẹp đến thế, không kiểm soát nổi mà ngắm nhìn nhan sắc diễm lệ của mình.

Bên cạnh, trợ lý tổng giám đốc, Trương Gia Niên có chút do dự, không biết lúc này có nên lên tiếng hay không. Anh ấy chỉ có thể im lặng đứng đó, nhìn bà chủ của mình điên cuồng soi gương, chờ đợi thời điểm thích hợp để nhắc nhở.

Sở Sở đứng trước cửa kính nhìn mình ngắm nghía trong vài phút, sau đó mới thẳng lưng dậy. Trương Gia Niên lập tức nắm bắt cơ hội, lên tiếng: “Sở Tổng, buổi quay phim hôm nay đã kết thúc rồi, ngài có muốn về công ty không?”

Sở Sở không ngờ có người đứng bên cạnh mình, giật mình quay lại, nhìn thấy một người đàn ông trông có vẻ tao nhã và chững chạc. Anh tên là "Trương Gia Niên", với hào quang mang tên “Nhân vật phụ không tên”.

Trương Gia Niên là trợ lý tổng giám đốc của công ty, hoàn toàn chỉ là một nhân vật phụ, chỉ xuất hiện để làm nền cho sự quyền lực và gia thế của nữ phụ, một nhân vật không đủ tư cách để có phần tiểu sử riêng.

Sở Sở từ từ hiểu ra quy luật của thế giới này, những nhân vật chính sẽ có hào quang mạnh nhất, còn những nhân vật có tên như cô và Trương Gia Niên sẽ sở hữu các hào quang khác nhau. Những người không có tên trong tiểu thuyết sẽ không có hào quang, những người đi qua đi lại trong khách sạn hầu hết đều thuộc loại này.

Sở Sở hỏi: “Anh biết sở cảnh sát ở đâu không?”

Trương Gia Niên mỉm cười dịu dàng: “Gần đây nhất là sở cảnh sát Quận Long Đàm, nếu ngài có việc gì thì có thể giao cho tôi, tôi sẽ giúp ngài xử lý.”

Sở Sở lắc đầu: “Tôi phải đi đầu thú, anh không thể giúp được đâu.”

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.