0 chữ
Chương 27
Chương 27: Tôi sao có thể để mắt đến mấy người?
Cả nhóm lập tức nghiêm túc nhìn cô, hồi hộp chờ đợi phản hồi từ “sếp lớn”. Vốn còn ôm chút hy vọng, nhưng giây tiếp theo đã nghe thấy một câu nhẹ tênh:
“Không ổn.”
Gương mặt Sở Sở không biểu cảm, tay khẽ gõ mặt bàn theo nhịp như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hàn Đông lau mồ hôi trán, căng thẳng hỏi: “Là do nội dung quá mạnh? Hay có phần nào cô không muốn nhắc đến? Bọn tôi có thể sửa lại.”
Trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: giữ cho bằng được tổng giám đốc, tuyệt đối không thể để cô hủy kèo. Nếu phải bỏ vài chi tiết gây sốc thì bỏ cũng được!
Sở Sở hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng, thẳng thắn nói: “Bản thảo này vô thưởng vô phạt, thế mà gọi là cà khịa?”
Đám biên kịch: “...”
Cô đưa tay sờ cằm, nghiêng đầu nói tiếp: “Hay là mấy người thử kiếm fan của Lý Thái Hà viết đi, chắc họ còn mắng giỏi hơn thế này.”
Đám biên kịch: “...”
Sở Sở nhìn quanh nhóm người trước mặt, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ, do dự hỏi: “Các người thật sự là biên kịch talkshow chuyên nghiệp chứ?”
Tuy Sở Sở đã xem qua tài liệu của Tiếu Ảnh Văn Hóa, nhưng cô chưa từng thấy thành phẩm cuối cùng. “Tôi Là Vua Độc Miệng” vẫn chưa phát sóng, talkshow đúng là xu hướng tương lai, nhưng nhỡ trong truyện và thực tế không giống nhau thì sao? Ai dám đảm bảo chất lượng sản xuất chương trình?
Mọi người đều đọc được thông tin ẩn hiện sau vẻ mặt bình tĩnh của Sở Tổng: Đừng hiểu lầm, tôi không nhắm vào ai cả, ý tôi là... tất cả các người ở đây đều là đồ bỏ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Sở Sở thành công kéo toàn bộ ekip chương trình vào danh sách thù địch, khiến linh hồn “cà khịa” bùng cháy dữ dội trong lòng từng người. Ai mà chịu nổi bị nghi ngờ năng lực ngay trước mặt chứ? Dù cô có nhiều tiền cũng không được!
Hạ Tiếu Tiếu bằng trực giác của loài vật nhỏ, nhận ra không khí có gì đó sai sai, cảm giác như đang ngồi trên đống kim châm, cực kỳ bất an.
Hàn Đông cố gắng gượng cười, vội vàng giải thích: “Vì vẫn chưa phỏng vấn cô, không rõ giới hạn cô có thể chấp nhận đến đâu nên viết hơi nhạt một chút.”
Biên kịch Tiểu Dương không phải dạng dài dòng vòng vo, lập tức nhảy ra bênh vực đồng đội, bắt đầu tra hỏi không chút nể nang: “Vậy thì giờ nói thẳng luôn nhé, cô và Lý Thái Hà rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hàn Đông trừng mắt nhìn Tiểu Dương, mở mồm ra là câu hỏi tự sát, cậu không muốn sống nữa à?
“Chỉ là một ông chủ đang kiện nhân viên cũ thôi." Sở Sở đã sớm đoán được kiểu hỏi này, lập tức trả lời dứt khoát.
“Nếu chỉ vậy, tại sao phải gỡ hot search? Có uẩn khúc gì không tiện công khai à?” Tiểu Dương không chịu buông tha.
“Người không có tiền thì kêu gọi fan đẩy hot search, người có tiền thì chẳng tốn sức đã có thể gỡ xuống. Uẩn khúc duy nhất là bố tôi thấy chướng mắt." Sở Sở đáp trơn tru, giọng không nhanh không chậm: "Ông dễ xúc động, không chịu được mấy chuyện bực mình. Nếu là tôi thì chẳng đời nào bỏ tiền ra làm mấy chuyện vô ích đó.”
Trước đó Trương Gia Niên từng nói, Sở Ngạn Ấn đã nhờ người xử lý truyền thông một đợt. Tuy Sở Sở không xem đám cư dân mạng kia ra gì, nhưng yêu cầu của chủ tịch thì chẳng thể từ chối.
Tiểu Dương thấy Sở Sở đáp trôi chảy không sơ hở, vẫn không cam lòng, liều chết hỏi tiếp: “Có người nói, cô từng quấy rối tìиɧ ɖu͙© Lý Thái Hà.”
Cả phòng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Sở Sở chậm rãi ngước mắt nhìn Tiểu Dương, im lặng vài giây, đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười nửa miệng đầy tà khí: “Vậy thế này nhé, tôi quấy rối anh hai năm, sau đó Tiếu Ảnh Văn Hóa dốc toàn lực nâng đỡ cậu, cậu có chịu không?”
Khóe môi cô cong lên đầy giễu cợt, ánh mắt lấp lánh, thoáng mang vẻ yêu mị như ma quỷ dụ dỗ.
Cả đám biên kịch chết đứng. Không ai phân biệt được rốt cuộc cô đang trêu chọc thật hay đang nói đùa. Hạ Tiếu Tiếu cũng giật nảy mình, thầm nghĩ không lẽ đây chính là hành vi kỳ quặc mà trợ lý tổng từng nhắc tới? Có nên gọi điện báo cáo không nhỉ?
“Người quân tử không khuất phục vì uy, không thay lòng vì nghèo, sao tôi có thể dễ dãi thế, lấy danh dự đổi lấy tài nguyên công ty được chứ." Tiểu Dương sững người một lát, sau đó trịnh trọng đập bàn, dõng dạc nói: "Nhưng nếu cô trả tiền trực tiếp thì tôi đồng ý!”
Sở Sở bình tĩnh đáp: “Ồ, tôi không đồng ý.”
Tiểu Dương: “...”
Mọi người: “HAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Tiểu Dương thất vọng vò tay, cứ cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một tỷ đồng, lẩm bẩm mặc cả: “Tổng giám đốc, thực ra vẫn có thể thương lượng mà, không thì chỉ cần tài nguyên công ty thôi cũng được? Cô lăng xê tôi thành sao talkshow là được!”
Sở Sở nhìn cậu ta như thể đang nhìn một kẻ mộng du, giọng bình thản nhưng thấm thía: “Cậu đừng buồn, năm đó Lý Thái Hà cũng nghĩ như cậu.”
Lời ngầm hiểu: Cậu và Lý Thái Hà đều đừng mơ giữa ban ngày nữa. Tôi sao có thể để mắt đến mấy người? Trong lòng không có tí tự lượng sức mình nào à?
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA!" Mọi người chứng kiến cảnh tổng giám đốc tung hứng Tiểu Dương như trò chơi trong lòng bàn tay, phá lên cười không chút nể nang, đồng thời cũng ngầm hiểu rõ: Sở Tổng căn bản không thèm để mắt tới Lý Thái Hà, càng không có chuyện "quy tắc ngầm" gì hết!
Sở Sở đúng là cao thủ tung hứng mà mặt không đổi sắc, nhìn bên ngoài như băng ngàn năm, xa cách khó gần, thực ra bên trong lại là một trái tim rực lửa. Chỉ là bình thường mọi người đều bị sự lạnh lùng và khối tài sản khổng lồ của cô che mắt mà thôi.
Hạ Tiếu Tiếu thầm nghĩ, nếu các chị gái trong văn phòng tổng giám đốc mà nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của sếp, chắc cằm cũng rơi xuống đất vì kinh ngạc mất!
Những biên kịch khác thấy thế thì máu nghề sôi sục, ai nấy đều muốn khai thác thêm chất liệu từ người thật việc thật là Sở Tổng. Có người thẳng thắn chất vấn:
“Có người nói cô chẳng có tài cán gì, chỉ dựa hơi bố mình, cô thấy sao?”
Sở Sở điềm nhiên đáp: “Ừ, tôi thừa nhận. Nằm yên để người ta cười chê thôi, nếu không thì sao tôi lại rơi vào chương trình của các cậu? Dù sao bố tôi lên thẳng bản tin tài chính, chứ chưa từng bước chân vào mấy show giải trí mạng đâu.”
Các biên kịch: “...”
“Không ổn.”
Gương mặt Sở Sở không biểu cảm, tay khẽ gõ mặt bàn theo nhịp như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hàn Đông lau mồ hôi trán, căng thẳng hỏi: “Là do nội dung quá mạnh? Hay có phần nào cô không muốn nhắc đến? Bọn tôi có thể sửa lại.”
Trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: giữ cho bằng được tổng giám đốc, tuyệt đối không thể để cô hủy kèo. Nếu phải bỏ vài chi tiết gây sốc thì bỏ cũng được!
Sở Sở hơi nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng, thẳng thắn nói: “Bản thảo này vô thưởng vô phạt, thế mà gọi là cà khịa?”
Đám biên kịch: “...”
Cô đưa tay sờ cằm, nghiêng đầu nói tiếp: “Hay là mấy người thử kiếm fan của Lý Thái Hà viết đi, chắc họ còn mắng giỏi hơn thế này.”
Sở Sở nhìn quanh nhóm người trước mặt, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ, do dự hỏi: “Các người thật sự là biên kịch talkshow chuyên nghiệp chứ?”
Tuy Sở Sở đã xem qua tài liệu của Tiếu Ảnh Văn Hóa, nhưng cô chưa từng thấy thành phẩm cuối cùng. “Tôi Là Vua Độc Miệng” vẫn chưa phát sóng, talkshow đúng là xu hướng tương lai, nhưng nhỡ trong truyện và thực tế không giống nhau thì sao? Ai dám đảm bảo chất lượng sản xuất chương trình?
Mọi người đều đọc được thông tin ẩn hiện sau vẻ mặt bình tĩnh của Sở Tổng: Đừng hiểu lầm, tôi không nhắm vào ai cả, ý tôi là... tất cả các người ở đây đều là đồ bỏ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, Sở Sở thành công kéo toàn bộ ekip chương trình vào danh sách thù địch, khiến linh hồn “cà khịa” bùng cháy dữ dội trong lòng từng người. Ai mà chịu nổi bị nghi ngờ năng lực ngay trước mặt chứ? Dù cô có nhiều tiền cũng không được!
Hàn Đông cố gắng gượng cười, vội vàng giải thích: “Vì vẫn chưa phỏng vấn cô, không rõ giới hạn cô có thể chấp nhận đến đâu nên viết hơi nhạt một chút.”
Biên kịch Tiểu Dương không phải dạng dài dòng vòng vo, lập tức nhảy ra bênh vực đồng đội, bắt đầu tra hỏi không chút nể nang: “Vậy thì giờ nói thẳng luôn nhé, cô và Lý Thái Hà rốt cuộc là quan hệ gì?”
Hàn Đông trừng mắt nhìn Tiểu Dương, mở mồm ra là câu hỏi tự sát, cậu không muốn sống nữa à?
“Chỉ là một ông chủ đang kiện nhân viên cũ thôi." Sở Sở đã sớm đoán được kiểu hỏi này, lập tức trả lời dứt khoát.
“Nếu chỉ vậy, tại sao phải gỡ hot search? Có uẩn khúc gì không tiện công khai à?” Tiểu Dương không chịu buông tha.
Trước đó Trương Gia Niên từng nói, Sở Ngạn Ấn đã nhờ người xử lý truyền thông một đợt. Tuy Sở Sở không xem đám cư dân mạng kia ra gì, nhưng yêu cầu của chủ tịch thì chẳng thể từ chối.
Tiểu Dương thấy Sở Sở đáp trôi chảy không sơ hở, vẫn không cam lòng, liều chết hỏi tiếp: “Có người nói, cô từng quấy rối tìиɧ ɖu͙© Lý Thái Hà.”
Cả phòng lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Sở Sở chậm rãi ngước mắt nhìn Tiểu Dương, im lặng vài giây, đột nhiên nheo mắt lại, nở nụ cười nửa miệng đầy tà khí: “Vậy thế này nhé, tôi quấy rối anh hai năm, sau đó Tiếu Ảnh Văn Hóa dốc toàn lực nâng đỡ cậu, cậu có chịu không?”
Khóe môi cô cong lên đầy giễu cợt, ánh mắt lấp lánh, thoáng mang vẻ yêu mị như ma quỷ dụ dỗ.
Cả đám biên kịch chết đứng. Không ai phân biệt được rốt cuộc cô đang trêu chọc thật hay đang nói đùa. Hạ Tiếu Tiếu cũng giật nảy mình, thầm nghĩ không lẽ đây chính là hành vi kỳ quặc mà trợ lý tổng từng nhắc tới? Có nên gọi điện báo cáo không nhỉ?
“Người quân tử không khuất phục vì uy, không thay lòng vì nghèo, sao tôi có thể dễ dãi thế, lấy danh dự đổi lấy tài nguyên công ty được chứ." Tiểu Dương sững người một lát, sau đó trịnh trọng đập bàn, dõng dạc nói: "Nhưng nếu cô trả tiền trực tiếp thì tôi đồng ý!”
Sở Sở bình tĩnh đáp: “Ồ, tôi không đồng ý.”
Tiểu Dương: “...”
Mọi người: “HAHAHAHAHAHAHAHAHA!”
Tiểu Dương thất vọng vò tay, cứ cảm thấy mình vừa bỏ lỡ một tỷ đồng, lẩm bẩm mặc cả: “Tổng giám đốc, thực ra vẫn có thể thương lượng mà, không thì chỉ cần tài nguyên công ty thôi cũng được? Cô lăng xê tôi thành sao talkshow là được!”
Sở Sở nhìn cậu ta như thể đang nhìn một kẻ mộng du, giọng bình thản nhưng thấm thía: “Cậu đừng buồn, năm đó Lý Thái Hà cũng nghĩ như cậu.”
Lời ngầm hiểu: Cậu và Lý Thái Hà đều đừng mơ giữa ban ngày nữa. Tôi sao có thể để mắt đến mấy người? Trong lòng không có tí tự lượng sức mình nào à?
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA!" Mọi người chứng kiến cảnh tổng giám đốc tung hứng Tiểu Dương như trò chơi trong lòng bàn tay, phá lên cười không chút nể nang, đồng thời cũng ngầm hiểu rõ: Sở Tổng căn bản không thèm để mắt tới Lý Thái Hà, càng không có chuyện "quy tắc ngầm" gì hết!
Sở Sở đúng là cao thủ tung hứng mà mặt không đổi sắc, nhìn bên ngoài như băng ngàn năm, xa cách khó gần, thực ra bên trong lại là một trái tim rực lửa. Chỉ là bình thường mọi người đều bị sự lạnh lùng và khối tài sản khổng lồ của cô che mắt mà thôi.
Hạ Tiếu Tiếu thầm nghĩ, nếu các chị gái trong văn phòng tổng giám đốc mà nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của sếp, chắc cằm cũng rơi xuống đất vì kinh ngạc mất!
Những biên kịch khác thấy thế thì máu nghề sôi sục, ai nấy đều muốn khai thác thêm chất liệu từ người thật việc thật là Sở Tổng. Có người thẳng thắn chất vấn:
“Có người nói cô chẳng có tài cán gì, chỉ dựa hơi bố mình, cô thấy sao?”
Sở Sở điềm nhiên đáp: “Ừ, tôi thừa nhận. Nằm yên để người ta cười chê thôi, nếu không thì sao tôi lại rơi vào chương trình của các cậu? Dù sao bố tôi lên thẳng bản tin tài chính, chứ chưa từng bước chân vào mấy show giải trí mạng đâu.”
Các biên kịch: “...”
4
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
