0 chữ
Chương 28
Chương 28: Bị áp bức mà không hề hay biết
Có người vẫn chưa từ bỏ: “Trên mạng có người nói cô mang thù đoạt bố, cô nghĩ gì về chuyện này?”
Sở Sở phất tay, hào sảng nói: “Đầu thai là một loại năng lực. Mọi người không thể trở thành con cái của Sở Ngạn Ấn thì có thể nhận tôi làm bố nuôi. Người ta vẫn nói cách một đời sẽ thân hơn, sau này gặp nhau cứ tự xưng là con cháu không ra gì của nhà họ Sở nhé!”
Biên kịch Tiểu Dương hoàn toàn chịu thua trước lối tư duy “độc lạ” của Sở Tổng, lập tức làm động tác chắp tay kiểu giang hồ, quay đầu định rời đi: “Thôi thôi thôi, bút đây này, kỳ này để cô tự viết luôn cho rồi, quấy rầy rồi!”
Sở Tổng thực sự đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng nghiêm túc trong tưởng tượng, khiến cả nhóm biên kịch như được khai sáng. Cảm hứng sáng tạo tuôn trào không dứt, ai nấy đều bắt tay vào sửa lại kịch bản với tinh thần phơi phới.
Hàn Đông lúc đầu còn lo Sở Tổng không chấp nhận mức độ "cà khịa" của chương trình, giờ thì tỉnh ngộ hoàn toàn, giới hạn của Sở Tổng chính là không có giới hạn.
Hạ Tiếu Tiếu cũng có một cái nhìn mới hoàn toàn về tổng giám đốc nhà mình. Trong ấn tượng của cô nàng, sếp là người nghiêm túc, ít nói, khiến các chị em thư ký nghe danh đã sợ. Lúc nào cũng mặc âu phục, đứng quay lưng với cửa sổ sát đất đọc tài liệu, vẻ mặt lạnh tanh. Mọi người trong công ty đều tôn kính giữ khoảng cách, không ai dám cười giỡn trước mặt cô.
Vậy mà giờ đây, các biên kịch trước mặt tổng giám đốc lại chẳng khác gì một lũ ngỗng điên kêu quang quác, vậy mà trên gương mặt cô chẳng có chút khó chịu nào, đến cả chân mày cũng không nhíu.
Kết thúc phần phỏng vấn, Hàn Đông đề nghị mời Sở Sở và Hạ Tiếu Tiếu dùng bữa tối: “Sở Tổng, hay là cùng nhau ăn tối nhé?”
Sở Sở khéo léo từ chối: “Đợi quay xong chương trình rồi ăn tiệc mừng chung một thể.”
“Được được, vậy cũng được! Có cần tôi gọi xe giúp không?" Thật ra Hàn Đông cũng không tha thiết gì buổi ăn đó, nghe lời từ chối lập tức đón ý, dù sao giai đoạn chuẩn bị chương trình cũng đang là lúc bận rộn nhất.
“Không cần phiền, trợ lý của tôi sắp xếp xong cả rồi." Sở Sở xua tay nói.
Hạ Tiếu Tiếu bỗng dưng bị điểm tên, nghe từ “trợ lý” thốt ra từ miệng Sở Tổng, không hiểu sao lại có chút thẹn thùng. Cô nàng làm đúng như chị Vương Thanh dặn, tranh thủ liên lạc tài xế trước khi kết thúc cuộc họp, đồng thời tranh thủ lúc rảnh mua cà phê. Vừa đi bên cạnh Sở Tổng, cô nàng vừa nhỏ giọng hỏi: “Sở Tổng, ngài có muốn uống cà phê không ạ?”
“Cũng được." Sở Sở vừa rồi còn chưa thấy khát, giờ mới nhận ra cổ họng hơi khô. Cô nhận lấy cốc, cảm ơn rồi uống một ngụm, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ, hỏi: “Cái này là thuốc bắc à?”
Hạ Tiếu Tiếu nghe vậy luống cuống giải thích: “Đây là khẩu vị thường ngày của ngài mà, Americano đậm đặc gấp đôi, không đá, không đường.”
Sở Sở thầm nghĩ: Cái này mà không khác gì thuốc bắc chắc cũng chẳng ai tin. Thấy Hạ Tiếu Tiếu lộ vẻ hối lỗi, cô không trách móc gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Lần sau đổi sang latte có đường đi.”
Cô không bổ sung đường thì làm sao làm việc liên tục cả ngày được. Cơ thể của nguyên chủ nữ phụ này đúng là khổ hạnh quá rồi.
“Vâng ạ!" Hạ Tiếu Tiếu vội vàng ghi lại vào cuốn sổ nhỏ của mình, hôm nay cô nàng đã cập nhật kha khá thông tin mới về sở thích của sếp.
Tòa nhà Phổ Tân.
Hạ Tiếu Tiếu theo Sở Tổng bình an trở về công ty, khiến các chị em thư ký trong văn phòng há hốc mồm ngạc nhiên. Họ vây quanh cô nàng một vòng như kiểm tra vết thương: “Thật sự là không mất tay mất chân à? Được đấy!”
Hạ Tiếu Tiếu không nhịn được phản bác: “Sở Tổng không đáng sợ như mọi người nói đâu.”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Chậc chậc, đúng là sinh viên mới ra trường dễ bị lừa, Tiếu Tiếu đã hoàn toàn bị tẩy não rồi, bị áp bức mà không hề hay biết!”
Hạ Tiếu Tiếu: “...”
Hạ Tiếu Tiếu thấy các cô vẫn không tin, vốn định kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay, nhưng vừa mở miệng lại vội nuốt lời xuống. Cô nàng bỗng nhớ đến lời dặn của trợ lý Trương, cảm thấy có một số chuyện không thể chia sẻ với người khác, nhất là mặt khác của Sở Tổng.
Cô nàng sắp xếp lại đống hóa đơn, mang đến chỗ Vương Thanh để làm thủ tục thanh toán, bất ngờ bị Trương Gia Niên tình cờ đi ngang gọi lại.
Trương Gia Niên vừa trông thấy Hạ Tiếu Tiếu, lập tức nhớ đến lịch trình hôm nay của Sở Tổng, chặn cô nàng lại hỏi: “Hôm nay Sở Tổng thuận lợi chứ?”
Hạ Tiếu Tiếu vội mở cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc báo cáo, tóm tắt tiến độ công việc tại chương trình “Tôi Là Vua Độc Miệng”. Trương Gia Niên liếc mắt thấy cuốn sổ dày đặc chữ viết trong tay cô nàng, không khỏi tò mò hỏi: “Đây là gì vậy? Tôi xem một chút được không?”
Hạ Tiếu Tiếu có phần do dự, đưa cuốn sổ qua, nhỏ giọng nói: “Trợ lý Trương, chữ em hơi xấu...”
Trương Gia Niên nhận lấy cuốn sổ, ánh mắt sâu lắng, thần sắc điềm tĩnh, chỉ thoáng lướt qua đã nắm rõ toàn bộ nội dung. Nhưng khi đến dòng ghi chú “Thích đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo”, ánh nhìn của anh ấy lại dừng lại khá lâu.
Trương Gia Niên rút bút máy từ trong túi ra, gạch đi vài dòng, rồi nhẹ giọng đính chính: “Sở Tổng ăn được đồ cay và hải sản, đặc biệt thích ăn ngò rí.”
Anh ấy từng quan sát kỹ trong những bữa tiệc gia đình tại biệt thự nhà họ Sở, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng rõ ràng khẩu vị của Sở Tổng đã có sự thay đổi.
“Vâng ạ." Hạ Tiếu Tiếu đợi Trương Gia Niên sửa xong thì nhanh chóng thu lại cuốn sổ của mình.
Trương Gia Niên lặng lẽ quan sát Hạ Tiếu Tiếu từ trên xuống dưới, nói thật lòng, anh ấy không nhìn ra cô gái này có gì đặc biệt, nhan sắc tầm thường, đầu óc cũng chẳng thấy mưu lược, chỉ thấy được sự thật thà và hiền lành. Thật sự không hiểu vì sao lại được sếp để mắt.
Sở Sở phất tay, hào sảng nói: “Đầu thai là một loại năng lực. Mọi người không thể trở thành con cái của Sở Ngạn Ấn thì có thể nhận tôi làm bố nuôi. Người ta vẫn nói cách một đời sẽ thân hơn, sau này gặp nhau cứ tự xưng là con cháu không ra gì của nhà họ Sở nhé!”
Biên kịch Tiểu Dương hoàn toàn chịu thua trước lối tư duy “độc lạ” của Sở Tổng, lập tức làm động tác chắp tay kiểu giang hồ, quay đầu định rời đi: “Thôi thôi thôi, bút đây này, kỳ này để cô tự viết luôn cho rồi, quấy rầy rồi!”
Sở Tổng thực sự đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng nghiêm túc trong tưởng tượng, khiến cả nhóm biên kịch như được khai sáng. Cảm hứng sáng tạo tuôn trào không dứt, ai nấy đều bắt tay vào sửa lại kịch bản với tinh thần phơi phới.
Hạ Tiếu Tiếu cũng có một cái nhìn mới hoàn toàn về tổng giám đốc nhà mình. Trong ấn tượng của cô nàng, sếp là người nghiêm túc, ít nói, khiến các chị em thư ký nghe danh đã sợ. Lúc nào cũng mặc âu phục, đứng quay lưng với cửa sổ sát đất đọc tài liệu, vẻ mặt lạnh tanh. Mọi người trong công ty đều tôn kính giữ khoảng cách, không ai dám cười giỡn trước mặt cô.
Vậy mà giờ đây, các biên kịch trước mặt tổng giám đốc lại chẳng khác gì một lũ ngỗng điên kêu quang quác, vậy mà trên gương mặt cô chẳng có chút khó chịu nào, đến cả chân mày cũng không nhíu.
Kết thúc phần phỏng vấn, Hàn Đông đề nghị mời Sở Sở và Hạ Tiếu Tiếu dùng bữa tối: “Sở Tổng, hay là cùng nhau ăn tối nhé?”
“Được được, vậy cũng được! Có cần tôi gọi xe giúp không?" Thật ra Hàn Đông cũng không tha thiết gì buổi ăn đó, nghe lời từ chối lập tức đón ý, dù sao giai đoạn chuẩn bị chương trình cũng đang là lúc bận rộn nhất.
“Không cần phiền, trợ lý của tôi sắp xếp xong cả rồi." Sở Sở xua tay nói.
Hạ Tiếu Tiếu bỗng dưng bị điểm tên, nghe từ “trợ lý” thốt ra từ miệng Sở Tổng, không hiểu sao lại có chút thẹn thùng. Cô nàng làm đúng như chị Vương Thanh dặn, tranh thủ liên lạc tài xế trước khi kết thúc cuộc họp, đồng thời tranh thủ lúc rảnh mua cà phê. Vừa đi bên cạnh Sở Tổng, cô nàng vừa nhỏ giọng hỏi: “Sở Tổng, ngài có muốn uống cà phê không ạ?”
“Cũng được." Sở Sở vừa rồi còn chưa thấy khát, giờ mới nhận ra cổ họng hơi khô. Cô nhận lấy cốc, cảm ơn rồi uống một ngụm, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ, hỏi: “Cái này là thuốc bắc à?”
Sở Sở thầm nghĩ: Cái này mà không khác gì thuốc bắc chắc cũng chẳng ai tin. Thấy Hạ Tiếu Tiếu lộ vẻ hối lỗi, cô không trách móc gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Lần sau đổi sang latte có đường đi.”
Cô không bổ sung đường thì làm sao làm việc liên tục cả ngày được. Cơ thể của nguyên chủ nữ phụ này đúng là khổ hạnh quá rồi.
“Vâng ạ!" Hạ Tiếu Tiếu vội vàng ghi lại vào cuốn sổ nhỏ của mình, hôm nay cô nàng đã cập nhật kha khá thông tin mới về sở thích của sếp.
Tòa nhà Phổ Tân.
Hạ Tiếu Tiếu theo Sở Tổng bình an trở về công ty, khiến các chị em thư ký trong văn phòng há hốc mồm ngạc nhiên. Họ vây quanh cô nàng một vòng như kiểm tra vết thương: “Thật sự là không mất tay mất chân à? Được đấy!”
Hạ Tiếu Tiếu không nhịn được phản bác: “Sở Tổng không đáng sợ như mọi người nói đâu.”
Mọi người đồng loạt lắc đầu: “Chậc chậc, đúng là sinh viên mới ra trường dễ bị lừa, Tiếu Tiếu đã hoàn toàn bị tẩy não rồi, bị áp bức mà không hề hay biết!”
Hạ Tiếu Tiếu: “...”
Hạ Tiếu Tiếu thấy các cô vẫn không tin, vốn định kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay, nhưng vừa mở miệng lại vội nuốt lời xuống. Cô nàng bỗng nhớ đến lời dặn của trợ lý Trương, cảm thấy có một số chuyện không thể chia sẻ với người khác, nhất là mặt khác của Sở Tổng.
Cô nàng sắp xếp lại đống hóa đơn, mang đến chỗ Vương Thanh để làm thủ tục thanh toán, bất ngờ bị Trương Gia Niên tình cờ đi ngang gọi lại.
Trương Gia Niên vừa trông thấy Hạ Tiếu Tiếu, lập tức nhớ đến lịch trình hôm nay của Sở Tổng, chặn cô nàng lại hỏi: “Hôm nay Sở Tổng thuận lợi chứ?”
Hạ Tiếu Tiếu vội mở cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc báo cáo, tóm tắt tiến độ công việc tại chương trình “Tôi Là Vua Độc Miệng”. Trương Gia Niên liếc mắt thấy cuốn sổ dày đặc chữ viết trong tay cô nàng, không khỏi tò mò hỏi: “Đây là gì vậy? Tôi xem một chút được không?”
Hạ Tiếu Tiếu có phần do dự, đưa cuốn sổ qua, nhỏ giọng nói: “Trợ lý Trương, chữ em hơi xấu...”
Trương Gia Niên nhận lấy cuốn sổ, ánh mắt sâu lắng, thần sắc điềm tĩnh, chỉ thoáng lướt qua đã nắm rõ toàn bộ nội dung. Nhưng khi đến dòng ghi chú “Thích đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo”, ánh nhìn của anh ấy lại dừng lại khá lâu.
Trương Gia Niên rút bút máy từ trong túi ra, gạch đi vài dòng, rồi nhẹ giọng đính chính: “Sở Tổng ăn được đồ cay và hải sản, đặc biệt thích ăn ngò rí.”
Anh ấy từng quan sát kỹ trong những bữa tiệc gia đình tại biệt thự nhà họ Sở, tuy không rõ nguyên nhân, nhưng rõ ràng khẩu vị của Sở Tổng đã có sự thay đổi.
“Vâng ạ." Hạ Tiếu Tiếu đợi Trương Gia Niên sửa xong thì nhanh chóng thu lại cuốn sổ của mình.
Trương Gia Niên lặng lẽ quan sát Hạ Tiếu Tiếu từ trên xuống dưới, nói thật lòng, anh ấy không nhìn ra cô gái này có gì đặc biệt, nhan sắc tầm thường, đầu óc cũng chẳng thấy mưu lược, chỉ thấy được sự thật thà và hiền lành. Thật sự không hiểu vì sao lại được sếp để mắt.
4
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
