0 chữ
Chương 16
Chương 16: Con thích con gái, không thể kết hôn được
Trương Gia Niên: “Sở Tổng hôm nay bận nhiều việc, chắc là hơi đói một chút.”
Ăn no nê, Sở Sở nhẹ nhàng dùng khăn giấy chấm miệng, có vẻ muốn nghỉ ngơi đôi chút. Lâm Minh Châu thấy vậy, lập tức bắt đầu gây chuyện, ra vẻ vô tư hỏi:
“Sở Sở, con với Lý Thái Hà là thế nào vậy? Trên mạng đang ồn ào lắm đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Ngạn Ấn lập tức trầm xuống. Hôm nay ông đến chính là để nghiêm túc nói chuyện này với Sở Sở. Trước kia còn có thể mặc cho con gái bốc đồng, nhưng giờ đã ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái và uy tín thương nhân thì không thể xem nhẹ nữa.
Sở Sở lại không nhận ra bầu không khí có chút áp lực, bình thản đáp: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là tôi kiếm được chút tiền từ anh ta thôi.”
Lâm Minh Châu nhếch mép nói móc: “Con mà còn kiếm được tiền từ cậu ta? Không phải tự bỏ tiền ra đã là may rồi sao?”
Sở Sở thản nhiên đáp: “Kiếm được một trăm triệu. Tôi kiện anh ta, lấy được tiền vi phạm hợp đồng.”
“...” Lâm Minh Châu sững lại một chút, sau đó bật cười che miệng: “Thật đúng là chẳng nể tình xưa nghĩa cũ gì cả.”
Sở Sở thản nhiên: “Người làm ăn với món hàng mà lại nói tình cảm gì?”
Nhìn thấy động tác che miệng của Lâm Minh Châu, Sở Sở bỗng tỏ vẻ quan tâm:
“Dì cứ che miệng như vậy là sợ lây cho người khác à? Quả nhiên mặc phong phanh như vậy là không ổn, bị cảm lạnh rồi hả?”
Lâm Minh Châu: “...”
Rõ ràng bà ta đang tạo dáng dịu dàng yêu kiều, trong miệng Sở Sở lại thành “ổ dịch bệnh”?
Trương Gia Niên cúi đầu không nhịn nổi, suýt bật cười: “Khụ... khụ...”
Sở Sở phụ họa: “Thấy chưa, lây cả trợ lý của tôi rồi đấy.”
Lâm Minh Châu: “...”
Từ sau khi biết Lâm Minh Châu có hào quang “Nữ phụ độc ác”, Sở Sở hoàn toàn không để bà ta vào mắt. Muốn chơi trò nữ phụ độc ác với cô? Đúng là múa rìu qua mắt thợ, tiểu yêu gặp đại ma đầu. "Cô Vợ Quyến Rũ Của Đại Minh Tinh" suy cho cùng cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nữ phụ độc ác thường bị buff ngu đi, đó cũng là lý do vì sao Sở Sở từng cực kỳ chán ghét loại hào quang này.
Sở Sở: Không phải tôi khoe chứ, ngày xưa tôi làm nữ phụ độc ác thì cũng là nữ số hai, còn bà... chỉ là nữ quần chúng mà thôi.
Sở Ngạn Ấn dường như không nhận ra làn sóng ngầm giữa Sở Sở và Lâm Minh Châu, chỉ thản nhiên hỏi: “Dạo này công việc thế nào?”
“Cũng tạm ổn.” Sở Sở nhớ rõ mục đích chính của chuyến đi lần này, lập tức thuận thế nói: “Bố, con có chuyện muốn nói.”
Sở Ngạn Ấn ngẩng đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
Sở Sở bình tĩnh đáp: “Con không muốn làm việc nữa, con muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Tay cầm đũa của Sở Ngạn Ấn khựng lại, hỏi: “Trước không phải con đã đi một vòng rồi sao?”
Sở Sở: “... Nhưng con muốn đi thêm một vòng nữa.”
Sở Ngạn Ấn thản nhiên: “Cũng được, cứ đi đi.”
Sở Sở: “Cảm ơn bố!”
Sở Sở mừng rỡ, không ngờ ông lại dễ dàng đồng ý đến vậy, nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Trên bức tường trắng hiện lên dòng chữ thông báo, ngay sau đó là cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến.
[Vui lòng kích hoạt hào quang “Tổng tài bá đạo”, nếu mất hào quang sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]
[Nhiệm vụ: Làm thay đổi ý định muốn gả con của Sở Ngạn Ấn.]
[Hào quang “Tổng tài bá đạo” của bạn sắp biến mất, vui lòng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Sở Ngạn Ấn đặt đũa xuống, giọng trầm thấp: “Con đã không muốn quản lý công ty thì nhân lúc này cứ thoải mái đi chơi đi, đến khi về cũng vừa kịp chuẩn bị hôn sự. Con gái không cần vất vả như vậy.”
Sở Sở vừa nhận được thông báo còn đang mông lung, nghe thấy câu này thì sững người, vội vàng ngăn lại: “Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện cưới xin...”
Ánh mắt của Sở Ngạn Ấn sắc bén như chim ưng, nói trúng tim đen: “Chẳng phải lúc trước chính con nói, nếu Ngân Đạt đầu tư thất bại thì sẽ ngoan ngoãn lấy chồng sao? Bây giờ lại đòi đi du lịch, còn thời gian đâu mà quản lý công ty?”
Sở Sở kinh ngạc vô cùng, cô đâu biết nguyên chủ từng có thỏa thuận như vậy với Sở Ngạn Ấn, trong truyện cũng không nhắc đến. Cô lập tức hối hận, vội vàng nuốt lời: “Con không đi du lịch nữa, coi như chưa từng nói. Mình bỏ qua chuyện này đi, được không bố?”
Nếu biết yêu cầu này sẽ đe dọa đến hào quang tổng tài bá đạo, Sở Sở tuyệt đối không mở miệng bừa.
Nhưng Sở Ngạn Ấn không đồng ý, thái độ gay gắt, giọng nghiêm nghị: “Lấy chồng cho ổn định lại cũng tốt! Trước kia con hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ tạo dựng sự nghiệp, kết quả thì sao? Giờ trên mạng toàn là chuyện lùm xùm, bố chẳng thấy con bỏ bao công sức cho công ty, chỉ toàn thấy con đắm chìm trong cái đám nghệ sĩ nửa mùa! Ngày mai theo bố ra ngoài gặp vài người, thanh niên tài tuấn không thiếu, con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi!”
Sở Ngạn Ấn nổi giận lôi đình, Trương Gia Niên thì giữ đúng tôn chỉ “không nghe, không thấy chuyện không nên” mà cúi đầu im lặng, còn Lâm Minh Châu thì hả hê nhìn cảnh bố con xung đột.
Sở Sở cứng rắn nói: “Con sẽ không kết hôn đâu.”
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, sao có thể tùy tiện trao cả đời mình chỉ vì một câu nói?
Sở Ngạn Ấn dứt khoát: “Chuyện này không đến lượt con quyết định!”
Sở Sở buột miệng nói bừa: “Con thích con gái, không thể kết hôn được! Pháp luật quốc gia còn không cho phép!”
Trương Gia Niên: “Phụt.”
Sắc mặt Sở Ngạn Ấn thay đổi hẳn, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng hòng nói xằng nói bậy để qua mặt bố! Chẳng lẽ Lý Thái Hà là nữ cải trang nam? Con càng lớn càng hồ đồ, đến mức dám bịa chuyện trắng trợn như thế! Người làm ăn nói một là một, hai là hai, những đạo lý bố dạy trước đây, con đều vứt hết rồi sao!”
Sở Ngạn Ấn đã quyết tâm muốn định đoạt hôn sự cho Sở Sở. Những lời đồn đại trên mạng khiến ông vô cùng tức giận, hối hận vì thời gian qua đã quá buông lỏng, để con gái bị cái tên mặt trắng kia mê hoặc, biến thành trò cười cho thiên hạ.
Ăn no nê, Sở Sở nhẹ nhàng dùng khăn giấy chấm miệng, có vẻ muốn nghỉ ngơi đôi chút. Lâm Minh Châu thấy vậy, lập tức bắt đầu gây chuyện, ra vẻ vô tư hỏi:
“Sở Sở, con với Lý Thái Hà là thế nào vậy? Trên mạng đang ồn ào lắm đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Ngạn Ấn lập tức trầm xuống. Hôm nay ông đến chính là để nghiêm túc nói chuyện này với Sở Sở. Trước kia còn có thể mặc cho con gái bốc đồng, nhưng giờ đã ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái và uy tín thương nhân thì không thể xem nhẹ nữa.
Sở Sở lại không nhận ra bầu không khí có chút áp lực, bình thản đáp: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là tôi kiếm được chút tiền từ anh ta thôi.”
Lâm Minh Châu nhếch mép nói móc: “Con mà còn kiếm được tiền từ cậu ta? Không phải tự bỏ tiền ra đã là may rồi sao?”
“...” Lâm Minh Châu sững lại một chút, sau đó bật cười che miệng: “Thật đúng là chẳng nể tình xưa nghĩa cũ gì cả.”
Sở Sở thản nhiên: “Người làm ăn với món hàng mà lại nói tình cảm gì?”
Nhìn thấy động tác che miệng của Lâm Minh Châu, Sở Sở bỗng tỏ vẻ quan tâm:
“Dì cứ che miệng như vậy là sợ lây cho người khác à? Quả nhiên mặc phong phanh như vậy là không ổn, bị cảm lạnh rồi hả?”
Lâm Minh Châu: “...”
Rõ ràng bà ta đang tạo dáng dịu dàng yêu kiều, trong miệng Sở Sở lại thành “ổ dịch bệnh”?
Trương Gia Niên cúi đầu không nhịn nổi, suýt bật cười: “Khụ... khụ...”
Sở Sở phụ họa: “Thấy chưa, lây cả trợ lý của tôi rồi đấy.”
Lâm Minh Châu: “...”
Sở Sở: Không phải tôi khoe chứ, ngày xưa tôi làm nữ phụ độc ác thì cũng là nữ số hai, còn bà... chỉ là nữ quần chúng mà thôi.
Sở Ngạn Ấn dường như không nhận ra làn sóng ngầm giữa Sở Sở và Lâm Minh Châu, chỉ thản nhiên hỏi: “Dạo này công việc thế nào?”
“Cũng tạm ổn.” Sở Sở nhớ rõ mục đích chính của chuyến đi lần này, lập tức thuận thế nói: “Bố, con có chuyện muốn nói.”
Sở Sở bình tĩnh đáp: “Con không muốn làm việc nữa, con muốn đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Tay cầm đũa của Sở Ngạn Ấn khựng lại, hỏi: “Trước không phải con đã đi một vòng rồi sao?”
Sở Sở: “... Nhưng con muốn đi thêm một vòng nữa.”
Sở Ngạn Ấn thản nhiên: “Cũng được, cứ đi đi.”
Sở Sở: “Cảm ơn bố!”
Sở Sở mừng rỡ, không ngờ ông lại dễ dàng đồng ý đến vậy, nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Trên bức tường trắng hiện lên dòng chữ thông báo, ngay sau đó là cảm giác đau đớn quen thuộc ập đến.
[Vui lòng kích hoạt hào quang “Tổng tài bá đạo”, nếu mất hào quang sẽ bị thế giới chính xóa sổ.]
[Nhiệm vụ: Làm thay đổi ý định muốn gả con của Sở Ngạn Ấn.]
[Hào quang “Tổng tài bá đạo” của bạn sắp biến mất, vui lòng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.]
Sở Ngạn Ấn đặt đũa xuống, giọng trầm thấp: “Con đã không muốn quản lý công ty thì nhân lúc này cứ thoải mái đi chơi đi, đến khi về cũng vừa kịp chuẩn bị hôn sự. Con gái không cần vất vả như vậy.”
Sở Sở vừa nhận được thông báo còn đang mông lung, nghe thấy câu này thì sững người, vội vàng ngăn lại: “Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện cưới xin...”
Ánh mắt của Sở Ngạn Ấn sắc bén như chim ưng, nói trúng tim đen: “Chẳng phải lúc trước chính con nói, nếu Ngân Đạt đầu tư thất bại thì sẽ ngoan ngoãn lấy chồng sao? Bây giờ lại đòi đi du lịch, còn thời gian đâu mà quản lý công ty?”
Sở Sở kinh ngạc vô cùng, cô đâu biết nguyên chủ từng có thỏa thuận như vậy với Sở Ngạn Ấn, trong truyện cũng không nhắc đến. Cô lập tức hối hận, vội vàng nuốt lời: “Con không đi du lịch nữa, coi như chưa từng nói. Mình bỏ qua chuyện này đi, được không bố?”
Nếu biết yêu cầu này sẽ đe dọa đến hào quang tổng tài bá đạo, Sở Sở tuyệt đối không mở miệng bừa.
Nhưng Sở Ngạn Ấn không đồng ý, thái độ gay gắt, giọng nghiêm nghị: “Lấy chồng cho ổn định lại cũng tốt! Trước kia con hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ tạo dựng sự nghiệp, kết quả thì sao? Giờ trên mạng toàn là chuyện lùm xùm, bố chẳng thấy con bỏ bao công sức cho công ty, chỉ toàn thấy con đắm chìm trong cái đám nghệ sĩ nửa mùa! Ngày mai theo bố ra ngoài gặp vài người, thanh niên tài tuấn không thiếu, con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi!”
Sở Ngạn Ấn nổi giận lôi đình, Trương Gia Niên thì giữ đúng tôn chỉ “không nghe, không thấy chuyện không nên” mà cúi đầu im lặng, còn Lâm Minh Châu thì hả hê nhìn cảnh bố con xung đột.
Sở Sở cứng rắn nói: “Con sẽ không kết hôn đâu.”
Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, sao có thể tùy tiện trao cả đời mình chỉ vì một câu nói?
Sở Ngạn Ấn dứt khoát: “Chuyện này không đến lượt con quyết định!”
Sở Sở buột miệng nói bừa: “Con thích con gái, không thể kết hôn được! Pháp luật quốc gia còn không cho phép!”
Trương Gia Niên: “Phụt.”
Sắc mặt Sở Ngạn Ấn thay đổi hẳn, nghiến răng nghiến lợi: “Đừng hòng nói xằng nói bậy để qua mặt bố! Chẳng lẽ Lý Thái Hà là nữ cải trang nam? Con càng lớn càng hồ đồ, đến mức dám bịa chuyện trắng trợn như thế! Người làm ăn nói một là một, hai là hai, những đạo lý bố dạy trước đây, con đều vứt hết rồi sao!”
Sở Ngạn Ấn đã quyết tâm muốn định đoạt hôn sự cho Sở Sở. Những lời đồn đại trên mạng khiến ông vô cùng tức giận, hối hận vì thời gian qua đã quá buông lỏng, để con gái bị cái tên mặt trắng kia mê hoặc, biến thành trò cười cho thiên hạ.
3
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
