0 chữ
Chương 15
Chương 15: Hào quang thần tài
Gần đây thời tiết trở lạnh, nhưng Lâm Minh Châu vẫn chọn phong độ thay vì giữ ấm. Bà ta mặc đồ mỏng manh, đứng giữa gió lạnh co rúm người theo phản xạ, nhưng vẫn cố tỏ ra phong cách.
Người bên cạnh khẽ hỏi: “Phu nhân, chúng ta cũng vào trong chứ ạ?”
Lâm Minh Châu nghiến răng, tức tối nói: “Hừ, đúng là có tiến bộ rồi đấy, giờ không còn ăn vạ nữa mà chuyển sang phớt lờ người ta rồi!”
“Phu nhân, thật ra tôi thấy đại tiểu thư chắc là không nhìn thấy người thôi.”
“Ý cậu là sao? Tôi to đùng thế này, chẳng lẽ nó mù chắc?” Lâm Minh Châu ăn mặc lộng lẫy, lại còn đứng ngay trước cửa, làm gì có chuyện không nhìn thấy được?
“Nhưng tôi thấy đại tiểu thư chẳng hề tỏ ra tức giận, cứ thế bình tĩnh bước qua thôi...”
[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ. Hào quang “Tổng tài bá đạo” đã được nâng cấp.]
[Nhiệm vụ ẩn: Phớt lờ một nhân vật mang hào quang “Nữ phụ độc ác”.]
Sở Sở: ?
Sở Sở đột nhiên nhận được thông báo, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cô hoàn thành nhiệm vụ hồi nào thế?
Trương Gia Niên ngập ngừng nhìn ra sau, bất đắc dĩ khuyên vị sếp bướng bỉnh:
“Sở Tổng, ngài cứ phớt lờ Lâm phu nhân thế này, chủ tịch cũng khó xử lắm ạ.”
Sở Sở vô tội đáp: “Tôi có phớt lờ bà ta bao giờ đâu?”
Trương Gia Niên chỉ rõ: “Khi vào cửa, ngài nhìn thẳng mà không để ý đến bà ấy.”
Sở Sở ngẩn ra, nhìn Trương Gia Niên đang mang hào quang “Quần chúng qua đường A”, lần đầu tiên cảm thấy oan ức, đau lòng nói: “Tôi đâu ngờ bà ta còn qua đường hơn cả anh.”
Trương Gia Niên: “...”
Gần đây Sở Sở có một thói quen: nhìn người là phải liếc qua hào quang trước rồi mới nhìn tên. Trong tiểu thuyết, các nhân vật quan trọng thường có hào quang rất nổi bật, ví dụ như Lý Thái Hà và Hạ Tiếu Tiếu. Những vai phụ có nhiều đất diễn thì hào quang sẽ cỡ vừa, như Sở Sở chẳng hạn. Còn các nhân vật rìa mép thì hào quang nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy, tiêu biểu là Trương Gia Niên.
Mà hào quang của Lâm Minh Châu thì nhỏ đến mức chẳng khác nào người tàng hình, có ai mà để ý cho nổi!
Sở Sở chỉ xem bà ta như một NPC trong thế giới tiểu thuyết nên mới thản nhiên đi thẳng qua bên cạnh như vậy.
Chưa kịp nói lý lẽ với Sở Sở, xe của Sở Ngạn Ấn đã chạy vào sân, quản gia nhanh chóng bước tới mở cửa. Một đôi giày da cao cấp thò ra từ trong xe, người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề vừa chỉnh tay áo vừa đi vào nhà.
Lâm Minh Châu đứng ngay cửa vẫn chưa kịp phản ứng thì Sở Ngạn Ấn đã sải bước nhanh như gió, đi thẳng vào trong.
Người bên cạnh lại khẽ hỏi: “Phu nhân, chúng ta cũng vào trong chứ ạ?”
Lâm Minh Châu: “...”
Lâm Minh Châu: Hôm nay tôi bị cả hai bố con nhà này phớt lờ đến triệt để à? Ai nấy đều đi như bay?
Quan sát của của Sở Ngạn Ấn rõ ràng tinh tế hơn Sở Sở. Ông đi được mấy bước thì bỗng nhận ra người vừa rồi trông quen quen, quay lại hỏi: “Em đứng đây làm gì vậy?”
Lâm Minh Châu lập tức nở nụ cười tươi như hoa, bám lấy cánh tay ông, dịu dàng nói: “Chẳng phải đang đợi anh sao.”
Vừa nói, bà ta vừa khoác tay Sở Ngạn Ấn dẫn ông vào nhà. Đúng lúc đó, hai người chạm mặt Sở Sở. Trong ánh mắt Lâm Minh Châu lộ rõ vẻ thách thức như đang khoe mẽ. Nhưng Sở Sở lại chẳng chú ý đến biểu cảm phong phú ấy, toàn bộ ánh nhìn đều bị hào quang của Sở Ngạn Ấn hút chặt.
Hào quang của Sở Ngạn Ấn chính là “Hào quang thần tài”, không hổ danh là người bố được cộng đồng mạng yêu thích nhất, hào quang cũng độc đáo không ai sánh bằng!
Sở Ngạn Ấn năm nay sáu mươi mốt tuổi, tóc hơi bạc nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, trong đáy mắt ẩn giấu sự sắc bén như chim ưng. Ông nhìn về phía Trương Gia Niên, đề nghị: “Gia Niên cũng ở lại ăn cơm đi.”
Trương Gia Niên bình tĩnh đáp lời, rõ ràng đã quen với việc này.
Thấy Sở Sở không có ý kiến gì, Lâm Minh Châu nở nụ cười hàm chứa gai nhọn: “Sở Sở và Gia Niên cải thiện quan hệ rồi à? Lần trước còn đòi đuổi cậu ấy cơ mà.”
Nếu không phải khi đó Sở Ngạn Ấn ra mặt giữ lại, e là Trương Gia Niên thật sự đã phải cuốn gói rời đi. Trương Gia Niên là cánh tay đắc lực dưới trướng của Sở Sở, được Sở Ngạn Ấn đích thân điều từ Tập đoàn Tề Thịnh sang để hỗ trợ Sở Sở. Ý tứ khıêυ khí©h trong lời Lâm Minh Châu rõ ràng đến mức như đang cố tình chọc giận Sở Sở.
Sở Sở ngạc nhiên nhìn Trương Gia Niên, buột miệng hỏi: “Có chuyện đó thật à?”
Ấn tượng của cô về Trương Gia Niên luôn là một “đàn em trung thành” kiểu mẫu của nữ phụ, không ngờ lại từng có chuyện bất hòa?
Lâm Minh Châu che miệng cười khẽ: “Sở Sở, con cũng thật là, làm tổn thương lòng Gia Niên như vậy...”
Trương Gia Niên chẳng muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp gia đình này, bèn thản nhiên đáp: “Cũng chỉ là nói đùa thôi. Sở Tổng mỗi tháng đều đòi đuổi tôi, nhưng tôi vẫn yên vị trong công ty đấy thôi.”
Lâm Minh Châu thấy anh ấy nhẹ nhàng hóa giải, lại càng không cam lòng. Sở Ngạn Ấn thì lên tiếng chốt hạ: “Chuyện làm ăn đôi lúc bất đồng ý kiến là bình thường, chẳng có gì to tát cả.”
Cả bốn người đều đã có mặt, cùng nhau bước vào phòng ăn tráng lệ xa hoa. Trên chiếc bàn gỗ cổ dài bày biện đầy những món ngon tinh xảo và bộ bát đĩa sáng bóng, dưới ánh đèn rực rỡ trông càng thêm hấp dẫn. Có món cá lăng nấu cải chua trong nước dùng trong veo, canh tam tiên kiểu Hàng Châu vàng óng đầy rau củ, sườn xào chua ngọt phủ sốt mật ngọt ngào, rau cải luộc thanh đạm dễ ăn...
Trước bàn thức ăn phong phú đa dạng, Sở Sở nhanh chóng “gục ngã”, toàn tâm toàn ý nhập tiệc, ăn rất chăm chú.
Sở Ngạn Ấn vốn định nói vài câu chuyện nhà với cô, nhưng thấy con gái ăn uống vừa tao nhã vừa không ngừng đũa, ông lại không nỡ cắt ngang. Quay sang Trương Gia Niên, ông hỏi: “Nhà ăn của Ngân Đạt thế nào?”
Sở Ngạn Ấn: Cô bé này rốt cuộc bị đói đến mức nào mới ăn như thế?
Người bên cạnh khẽ hỏi: “Phu nhân, chúng ta cũng vào trong chứ ạ?”
Lâm Minh Châu nghiến răng, tức tối nói: “Hừ, đúng là có tiến bộ rồi đấy, giờ không còn ăn vạ nữa mà chuyển sang phớt lờ người ta rồi!”
“Phu nhân, thật ra tôi thấy đại tiểu thư chắc là không nhìn thấy người thôi.”
“Ý cậu là sao? Tôi to đùng thế này, chẳng lẽ nó mù chắc?” Lâm Minh Châu ăn mặc lộng lẫy, lại còn đứng ngay trước cửa, làm gì có chuyện không nhìn thấy được?
“Nhưng tôi thấy đại tiểu thư chẳng hề tỏ ra tức giận, cứ thế bình tĩnh bước qua thôi...”
[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ. Hào quang “Tổng tài bá đạo” đã được nâng cấp.]
Sở Sở: ?
Sở Sở đột nhiên nhận được thông báo, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cô hoàn thành nhiệm vụ hồi nào thế?
Trương Gia Niên ngập ngừng nhìn ra sau, bất đắc dĩ khuyên vị sếp bướng bỉnh:
“Sở Tổng, ngài cứ phớt lờ Lâm phu nhân thế này, chủ tịch cũng khó xử lắm ạ.”
Sở Sở vô tội đáp: “Tôi có phớt lờ bà ta bao giờ đâu?”
Trương Gia Niên chỉ rõ: “Khi vào cửa, ngài nhìn thẳng mà không để ý đến bà ấy.”
Sở Sở ngẩn ra, nhìn Trương Gia Niên đang mang hào quang “Quần chúng qua đường A”, lần đầu tiên cảm thấy oan ức, đau lòng nói: “Tôi đâu ngờ bà ta còn qua đường hơn cả anh.”
Trương Gia Niên: “...”
Gần đây Sở Sở có một thói quen: nhìn người là phải liếc qua hào quang trước rồi mới nhìn tên. Trong tiểu thuyết, các nhân vật quan trọng thường có hào quang rất nổi bật, ví dụ như Lý Thái Hà và Hạ Tiếu Tiếu. Những vai phụ có nhiều đất diễn thì hào quang sẽ cỡ vừa, như Sở Sở chẳng hạn. Còn các nhân vật rìa mép thì hào quang nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy, tiêu biểu là Trương Gia Niên.
Sở Sở chỉ xem bà ta như một NPC trong thế giới tiểu thuyết nên mới thản nhiên đi thẳng qua bên cạnh như vậy.
Chưa kịp nói lý lẽ với Sở Sở, xe của Sở Ngạn Ấn đã chạy vào sân, quản gia nhanh chóng bước tới mở cửa. Một đôi giày da cao cấp thò ra từ trong xe, người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề vừa chỉnh tay áo vừa đi vào nhà.
Lâm Minh Châu đứng ngay cửa vẫn chưa kịp phản ứng thì Sở Ngạn Ấn đã sải bước nhanh như gió, đi thẳng vào trong.
Người bên cạnh lại khẽ hỏi: “Phu nhân, chúng ta cũng vào trong chứ ạ?”
Lâm Minh Châu: “...”
Lâm Minh Châu: Hôm nay tôi bị cả hai bố con nhà này phớt lờ đến triệt để à? Ai nấy đều đi như bay?
Quan sát của của Sở Ngạn Ấn rõ ràng tinh tế hơn Sở Sở. Ông đi được mấy bước thì bỗng nhận ra người vừa rồi trông quen quen, quay lại hỏi: “Em đứng đây làm gì vậy?”
Vừa nói, bà ta vừa khoác tay Sở Ngạn Ấn dẫn ông vào nhà. Đúng lúc đó, hai người chạm mặt Sở Sở. Trong ánh mắt Lâm Minh Châu lộ rõ vẻ thách thức như đang khoe mẽ. Nhưng Sở Sở lại chẳng chú ý đến biểu cảm phong phú ấy, toàn bộ ánh nhìn đều bị hào quang của Sở Ngạn Ấn hút chặt.
Hào quang của Sở Ngạn Ấn chính là “Hào quang thần tài”, không hổ danh là người bố được cộng đồng mạng yêu thích nhất, hào quang cũng độc đáo không ai sánh bằng!
Sở Ngạn Ấn năm nay sáu mươi mốt tuổi, tóc hơi bạc nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, trong đáy mắt ẩn giấu sự sắc bén như chim ưng. Ông nhìn về phía Trương Gia Niên, đề nghị: “Gia Niên cũng ở lại ăn cơm đi.”
Trương Gia Niên bình tĩnh đáp lời, rõ ràng đã quen với việc này.
Thấy Sở Sở không có ý kiến gì, Lâm Minh Châu nở nụ cười hàm chứa gai nhọn: “Sở Sở và Gia Niên cải thiện quan hệ rồi à? Lần trước còn đòi đuổi cậu ấy cơ mà.”
Nếu không phải khi đó Sở Ngạn Ấn ra mặt giữ lại, e là Trương Gia Niên thật sự đã phải cuốn gói rời đi. Trương Gia Niên là cánh tay đắc lực dưới trướng của Sở Sở, được Sở Ngạn Ấn đích thân điều từ Tập đoàn Tề Thịnh sang để hỗ trợ Sở Sở. Ý tứ khıêυ khí©h trong lời Lâm Minh Châu rõ ràng đến mức như đang cố tình chọc giận Sở Sở.
Sở Sở ngạc nhiên nhìn Trương Gia Niên, buột miệng hỏi: “Có chuyện đó thật à?”
Ấn tượng của cô về Trương Gia Niên luôn là một “đàn em trung thành” kiểu mẫu của nữ phụ, không ngờ lại từng có chuyện bất hòa?
Lâm Minh Châu che miệng cười khẽ: “Sở Sở, con cũng thật là, làm tổn thương lòng Gia Niên như vậy...”
Trương Gia Niên chẳng muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp gia đình này, bèn thản nhiên đáp: “Cũng chỉ là nói đùa thôi. Sở Tổng mỗi tháng đều đòi đuổi tôi, nhưng tôi vẫn yên vị trong công ty đấy thôi.”
Lâm Minh Châu thấy anh ấy nhẹ nhàng hóa giải, lại càng không cam lòng. Sở Ngạn Ấn thì lên tiếng chốt hạ: “Chuyện làm ăn đôi lúc bất đồng ý kiến là bình thường, chẳng có gì to tát cả.”
Cả bốn người đều đã có mặt, cùng nhau bước vào phòng ăn tráng lệ xa hoa. Trên chiếc bàn gỗ cổ dài bày biện đầy những món ngon tinh xảo và bộ bát đĩa sáng bóng, dưới ánh đèn rực rỡ trông càng thêm hấp dẫn. Có món cá lăng nấu cải chua trong nước dùng trong veo, canh tam tiên kiểu Hàng Châu vàng óng đầy rau củ, sườn xào chua ngọt phủ sốt mật ngọt ngào, rau cải luộc thanh đạm dễ ăn...
Trước bàn thức ăn phong phú đa dạng, Sở Sở nhanh chóng “gục ngã”, toàn tâm toàn ý nhập tiệc, ăn rất chăm chú.
Sở Ngạn Ấn vốn định nói vài câu chuyện nhà với cô, nhưng thấy con gái ăn uống vừa tao nhã vừa không ngừng đũa, ông lại không nỡ cắt ngang. Quay sang Trương Gia Niên, ông hỏi: “Nhà ăn của Ngân Đạt thế nào?”
Sở Ngạn Ấn: Cô bé này rốt cuộc bị đói đến mức nào mới ăn như thế?
4
0
3 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
