TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Nếu ba năm sau con trả lại cho bố một trăm tỷ

Hào quang của Sở Sở đang bên bờ vực biến mất, lại còn bị Sở Ngạn Ấn mắng cho một trận tơi bời, cảm giác phản kháng trỗi dậy trong cô một cách mãnh liệt. Cô nén đau, lạnh giọng nói: “Có thể trước kia con từng sai nhiều điều, nhưng điều đó không thể trở thành lý do để bố ép con kết hôn.”

Sở Ngạn Ấn thấy sắc mặt Sở Sở tái nhợt, trong lòng cũng mềm lại, dịu giọng khuyên: “Kết hôn thì có gì không tốt? Phụ nữ vốn nên quay về với gia đình, đến lúc đó con muốn đi đâu chơi cũng được, tự nhiên sẽ có người thay con gánh vác. Ở nhà cắm hoa, đọc sách, sống an nhàn yên ổn.”

Sở Sở đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng Sở Ngạn Ấn, chỉ tay về phía Lâm Minh Châu, sắc mặt không cảm xúc: “Bố cảm thấy cuộc sống như của bà ta là hạnh phúc sao?”

Ánh mắt Sở Ngạn Ấn trầm xuống, giọng điệu đầy lẽ dĩ nhiên: “Chẳng phải vậy là hạnh phúc sao? Bà ấy chỉ cần an nhàn hưởng phúc ở nhà, mỗi ngày không phải động đến đầu óc, vẫn có thể sống rất tốt. Sở Sở, con đừng chỉ nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của bố, thực chất đến thở một hơi còn không có thời gian, bươn chải đâu có dễ dàng gì.”

Lâm Minh Châu: Sao lại cảm thấy mình vừa bị xúc phạm nghiêm trọng?

Lâm Minh Châu cười gượng, nói khẽ: “Anh yêu, anh đang nói gì thế...”

Nhưng Sở Ngạn Ấn hoàn toàn phớt lờ Lâm Minh Châu, như thể bà ta chỉ là món đồ trang trí trong nhà, toàn tâm toàn ý lao vào tranh luận với Sở Sở. Sở Sở nhìn mối quan hệ vặn vẹo trong căn biệt thự xa hoa này, chỉ cảm thấy như đang xem một vở bi kịch châm biếm đầy quái dị, người độc ác nhất trong phòng lại không phải Lâm Minh Châu, mà chính là Sở Ngạn Ấn.

Cái đáng sợ nhất ở ông là: ông không hề nhận ra sự độc đoán của bản thân, thậm chí còn cho rằng mình đang làm điều tốt cho người khác.

Sở Sở bỗng trở nên vô cùng tỉnh táo, cô không nhịn được mà phản bác: “Phụ nữ không phải vật trưng bày trong nhà, càng không có cái gọi là phụ nữ thì nên quay về với gia đình. Thời phong kiến qua đời từ lâu rồi, con không cần thứ hạnh phúc mà bố nói.”

Sở Sở thừa nhận mình vẫn luôn không mấy nghiêm túc với thế giới trong truyện này, nhưng lần này thì Sở Ngạn Ấn thực sự chọc giận cô.

Cô thật sự rất, rất, rất ghét mấy câu kiểu “phụ nữ nên quay về chăm lo gia đình”, hay “giỏi mấy cũng không bằng gả được chồng tốt”. Trước đây nếu có ai dám nói mấy câu đó trước mặt cô, cô chắc chắn muốn đập cho một trận.

Sở Ngạn Ấn nghe cô phản bác thì chỉ nhàn nhạt đáp: “Có lẽ sau khi kết hôn, con sẽ nghĩ khác.”

Sở Sở bình tĩnh mặc cả: “Lúc trước bố nói là nếu Ngân Đạt đầu tư thất bại thì con mới phải lấy chồng. Giờ rõ ràng vẫn chưa đến lúc...”

Sở Ngạn Ấn tỏ rõ vẻ không hài lòng, nghiêm khắc dạy bảo: “Lại để con ra ngoài gây chuyện nữa à? Con còn thấy lần trước mất mặt chưa đủ sao?”

Sở Sở đối mặt với ánh mắt ông, gan to bằng trời mà nói: “Làm ăn thì sợ gì mất mặt, không biết xấu hổ mới kiếm được tiền.”

Sở Ngạn Ấn nghẹn lời, cử động ngón tay một chút, im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Bố có thể cho con thêm một cơ hội nhưng phải có điều kiện.”

Sở Sở thấy vẫn còn cơ hội xoay chuyển, lập tức hỏi: “Bố nói đi.”

Hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của cô là giữ được hào quang tổng tài bá đạo, dù thế nào cũng không thể lấy chồng.

“Khi con lập ra đầu tư Ngân Đạt, bố đã bỏ vào mười tỷ. Nếu ba năm sau con trả lại cho bố một trăm tỷ, bố sẽ không can thiệp vào cuộc đời con nữa.” Sở Ngạn Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhìn về phía Sở Sở. Thời gian đã hằn rõ những nếp nhăn nơi đuôi mắt ông.

Trương Gia Niên và Lâm Minh Châu khi nghe điều kiện này đều sửng sốt, Trương Gia Niên theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Sở Tổng.

Sở Sở tuy không rành tài chính đầu tư, nhưng cũng chẳng ngốc, lập tức cảm thấy đây rõ ràng là cái bẫy do Sở Ngạn Ấn giăng ra, không khách sáo mà buột miệng: “Bố từng thấy chỗ nào đầu tư lời gấp mười trong ba năm chưa? Vậy khác gì vay nặng lãi?”

Ba năm nhân mười, công ty nào làm nổi? Bố cho cô một khoản vốn khởi nghiệp, mà lại đòi cô hoàn lại gấp mười lần?

“Con sinh ra đã ở vạch xuất phát cao hơn người khác, đương nhiên thử thách cũng khác.” Sở Ngạn Ấn vẫn điềm nhiên, không hề nao núng, nói tiếp: “Bố không hề tính thiệt cho con. Nếu ba năm sau con thực sự làm được, đổi lại, tất cả tài sản bố đang nắm giữ sẽ chuyển nhượng hết cho con. Từ đó về sau, con được tự do hoàn toàn.”

Sở Ngạn Ấn là Chủ tịch Tập đoàn Tề Thịnh, nắm giữ cổ phần của cả tập đoàn, sở hữu vô số bất động sản giá trị cao, chưa kể đến phi cơ riêng và tài sản cá nhân khác. Nếu dùng văn phong cổ điển của truyện tổng tài mà nói thì ông chính là người nắm trong tay mạch máu tài chính thế giới, giàu đến mức có thể khiến cả một vùng rung chuyển.

Lâm Minh Châu nghe xong thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, định mở miệng khuyên can, nhưng bị Sở Ngạn Ấn giơ tay ngăn lại. Ông quay sang Sở Sở, bổ sung: “Dĩ nhiên, số tiền một trăm tỷ mà con trả cho bố không được tính theo giá trị định giá của công ty, mà phải là tiền mặt, dòng tiền thực tế. Nếu con không làm được thì ba năm sau phải ngoan ngoãn nghe lời bố, kết hôn, đừng có mơ tưởng gì khác nữa.”

Trương Gia Niên âm thầm tính toán trong lòng, trong ba năm khiến công ty đạt mức định giá một trăm tỷ thì dễ, nhưng quy đổi thành một trăm tỷ tiền mặt thì lại là chuyện khác, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nhiều khoản đầu tư tuy có thể sinh lời trong ba năm, nhưng muốn rút ra thành tiền mặt theo ý của Chủ tịch Sở thì cũng cần thời gian.

Tập đoàn Tề Thịnh mỗi năm có thể đạt lợi nhuận ròng vượt trăm tỷ, nhưng đó là một doanh nghiệp lâu đời đã thành lập hơn ba mươi năm, lại còn là ông trùm bất động sản, chỉ riêng số lượng nhân viên cũng đã lên tới mười hai vạn người. So với nó, Đầu Tư Ngân Đạt chưa đầy hai năm tuổi, quy mô hoàn toàn không cùng đẳng cấp, chẳng khác gì kiến với voi.

4

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.