0 chữ
Chương 26
Chương 26
Lửa nhỏ phải đều, chọn gạo phải kỹ, nước dùng cũng cần là nước suối tinh khiết. Lửa nấu phải luôn được canh cẩn thận. Gạo vốn đã có hương thơm nhẹ, không thể lúc nào cũng mở nắp nồi kiểm tra. Mở quá nhiều lần thì hương thơm cũng bay mất.
Đã nấu cháo trắng, Vương Tú Toàn quyết định nấu nhiều một chút, rồi thêm vào thực đơn. Nếu bán không hết thì để người trong tửu lâu ăn. Ai ngờ lại bán rất chạy, thậm chí có không ít khách hàng còn khen món cháo này trên phiếu đánh giá sau bữa ăn.
Được khen không phải chuyện lạ. Từ khi làm đầu bếp đến nay, Vương Tú Toàn đã không biết bao nhiêu lần nhận được lời tán dương. Nhưng được khen vì món cháo trắng lại khiến ông cảm thấy đôi chút tự hào.
Món sở trường nhất của ông chính là món cháo trắng này. Chỉ có điều, so với những món khác, hương vị cháo trắng thanh đạm hơn. Hiện nay, ít ai chịu nhẩn nha thưởng thức hương vị nhạt nhòa ấy, mà thay vào đó, những món đậm đà thường dễ được khen ngợi hơn.
“Sao thế? Có vấn đề à?” Thấy mặt cậu đệ tử không vui, Vương Tú Toàn hỏi.
“Cháo bên trong hình như không được ăn bao nhiêu.” Cậu đệ tử đáp nhỏ. Đi theo Vương Tú Toàn học đã khá lâu, khả năng phán đoán trọng lượng của cậu cũng không tệ. Đồ vừa cầm lên, cậu đã đoán được gần đúng khối lượng. Hơn nữa, chính cậu là người mang hộp cơm đi, cân nặng ra sao đã nhớ rõ.
Nhưng hộp cơm mang về gần như chẳng khác mấy so với lúc mang đi.
Vương Tú Toàn nhíu mày. Với một đầu bếp, sự khen ngợi lớn nhất là khi thực khách ăn sạch món ăn mình nấu. Nếu chỉ khen ngoài miệng nhưng để thừa lại rất nhiều đồ ăn, thì lời khen ấy cũng không còn ý nghĩa.
Huống hồ, ông vốn xuất thân nghèo khó, điều ông ghét nhất chính là lãng phí thức ăn.
Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị khi mở hộp cơm ra. Cháo bên trong vẫn còn ấm, so với lúc đưa đi, chỉ vơi khoảng mười thìa, còn phần dưa cải thái sợi bên cạnh thì thậm chí chưa được động đến.
Điều này đối với Vương Tú Toàn là một sự sỉ nhục không nhỏ.
“Thầy ơi, bên trong còn có một phong thư nhỏ.” Cậu đệ tử mắt tinh, phát hiện một phong thư nhỏ đặt dưới đáy hộp, vốn là chỗ dùng để để đũa và thìa.
Vương Tú Toàn mở thư ra xem, ban đầu sắc mặt vẫn bình thường, nhưng càng đọc, vẻ mặt ông càng thay đổi, tay cũng vô thức siết chặt.
Nội dung trong tờ giấy không nhiều, nhưng từng chữ, từng câu đều đánh trúng trọng tâm. Nước dùng nấu cháo hơi nhiều, vốn cháo phải sánh mà trong, nhưng hiện tại độ sánh lại chưa đủ. Thêm vào đó, gạo cũng chưa được ngâm đủ thời gian.
Nấu cháo thiếu chút tinh tế, dẫn đến khi cháo chín, lại có chút khô khan.
Dĩ nhiên, ở điểm này, Cố Bạch cũng tỏ ra thông cảm. Dù sao, ông Lê cũng đã thông báo quá trễ, không thể chuẩn bị trước. Việc nấu được cháo với hương vị hiện tại đã chứng tỏ tay nghề cao siêu của ông Vương Tú Toàn, chỉ là đáng tiếc không thể tiến thêm một bước nữa.
Cố Bạch còn chỉ ra các vấn đề lặt vặt khác như lửa lớn hơi ngắn, lửa nhỏ hơi lâu, cùng những chi tiết vụn vặt khác mà cậu tinh tế nhận ra.
Về phần cải thiện theo lời ông Lê, Cố Bạch tạm thời không có cách nào. Khả năng nhận ra những vấn đề nhỏ này là nhờ vào khứu giác và vị giác nhạy bén, còn việc nâng cao kỹ thuật nấu cháo lại không nằm trong khả năng hiện tại của cậu.
Cố Bạch cũng nhận ra rằng nếu cải thiện hết các điểm yếu này, bát cháo không chỉ dừng lại ở hạng A mà sẽ đạt đến hạng S.
Cậu đệ tử nhỏ tuổi đứng bên cạnh, thấy sắc mặt thầy mình thay đổi liên tục thì tò mò không biết tờ giấy kia viết gì, nhưng vì thầy không nói, cậu cũng không dám hỏi.
Đọc xong tờ giấy nhỏ, Vương Tú Toàn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình nấu cháo và nhận ra rằng, những sai sót mà tờ giấy chỉ ra, quả thực không thiếu lỗi nào. Từng điểm đều đúng không trượt phát nào.
Đã nấu cháo trắng, Vương Tú Toàn quyết định nấu nhiều một chút, rồi thêm vào thực đơn. Nếu bán không hết thì để người trong tửu lâu ăn. Ai ngờ lại bán rất chạy, thậm chí có không ít khách hàng còn khen món cháo này trên phiếu đánh giá sau bữa ăn.
Được khen không phải chuyện lạ. Từ khi làm đầu bếp đến nay, Vương Tú Toàn đã không biết bao nhiêu lần nhận được lời tán dương. Nhưng được khen vì món cháo trắng lại khiến ông cảm thấy đôi chút tự hào.
Món sở trường nhất của ông chính là món cháo trắng này. Chỉ có điều, so với những món khác, hương vị cháo trắng thanh đạm hơn. Hiện nay, ít ai chịu nhẩn nha thưởng thức hương vị nhạt nhòa ấy, mà thay vào đó, những món đậm đà thường dễ được khen ngợi hơn.
“Cháo bên trong hình như không được ăn bao nhiêu.” Cậu đệ tử đáp nhỏ. Đi theo Vương Tú Toàn học đã khá lâu, khả năng phán đoán trọng lượng của cậu cũng không tệ. Đồ vừa cầm lên, cậu đã đoán được gần đúng khối lượng. Hơn nữa, chính cậu là người mang hộp cơm đi, cân nặng ra sao đã nhớ rõ.
Nhưng hộp cơm mang về gần như chẳng khác mấy so với lúc mang đi.
Vương Tú Toàn nhíu mày. Với một đầu bếp, sự khen ngợi lớn nhất là khi thực khách ăn sạch món ăn mình nấu. Nếu chỉ khen ngoài miệng nhưng để thừa lại rất nhiều đồ ăn, thì lời khen ấy cũng không còn ý nghĩa.
Huống hồ, ông vốn xuất thân nghèo khó, điều ông ghét nhất chính là lãng phí thức ăn.
Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị khi mở hộp cơm ra. Cháo bên trong vẫn còn ấm, so với lúc đưa đi, chỉ vơi khoảng mười thìa, còn phần dưa cải thái sợi bên cạnh thì thậm chí chưa được động đến.
“Thầy ơi, bên trong còn có một phong thư nhỏ.” Cậu đệ tử mắt tinh, phát hiện một phong thư nhỏ đặt dưới đáy hộp, vốn là chỗ dùng để để đũa và thìa.
Vương Tú Toàn mở thư ra xem, ban đầu sắc mặt vẫn bình thường, nhưng càng đọc, vẻ mặt ông càng thay đổi, tay cũng vô thức siết chặt.
Nội dung trong tờ giấy không nhiều, nhưng từng chữ, từng câu đều đánh trúng trọng tâm. Nước dùng nấu cháo hơi nhiều, vốn cháo phải sánh mà trong, nhưng hiện tại độ sánh lại chưa đủ. Thêm vào đó, gạo cũng chưa được ngâm đủ thời gian.
Nấu cháo thiếu chút tinh tế, dẫn đến khi cháo chín, lại có chút khô khan.
Dĩ nhiên, ở điểm này, Cố Bạch cũng tỏ ra thông cảm. Dù sao, ông Lê cũng đã thông báo quá trễ, không thể chuẩn bị trước. Việc nấu được cháo với hương vị hiện tại đã chứng tỏ tay nghề cao siêu của ông Vương Tú Toàn, chỉ là đáng tiếc không thể tiến thêm một bước nữa.
Về phần cải thiện theo lời ông Lê, Cố Bạch tạm thời không có cách nào. Khả năng nhận ra những vấn đề nhỏ này là nhờ vào khứu giác và vị giác nhạy bén, còn việc nâng cao kỹ thuật nấu cháo lại không nằm trong khả năng hiện tại của cậu.
Cố Bạch cũng nhận ra rằng nếu cải thiện hết các điểm yếu này, bát cháo không chỉ dừng lại ở hạng A mà sẽ đạt đến hạng S.
Cậu đệ tử nhỏ tuổi đứng bên cạnh, thấy sắc mặt thầy mình thay đổi liên tục thì tò mò không biết tờ giấy kia viết gì, nhưng vì thầy không nói, cậu cũng không dám hỏi.
Đọc xong tờ giấy nhỏ, Vương Tú Toàn hồi tưởng lại toàn bộ quá trình nấu cháo và nhận ra rằng, những sai sót mà tờ giấy chỉ ra, quả thực không thiếu lỗi nào. Từng điểm đều đúng không trượt phát nào.
10
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
