TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Lần này cậu bé không chút do dự, đáp lại bằng hai từ rành rọt. Vương Lệ Hoa hơi sững lại một chút, nhưng cũng không giận, cô chỉ cười bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy Tiểu Nhung nhớ là con còn nợ cô một bí mật nhé, sau này khi nào muốn nói thì kể cho cô nghe.”

Cậu bé không đáp. Vương Lệ Hoa rất kiên nhẫn, cô nói: “Không sao, Tiểu Nhung cứ tự xem sách trước đi, cô giáo đi vệ sinh một lát.”

Cánh cửa phòng khép lại, Tiêu Sở Nhung lại không hề đọc sách. Cậu bé liếc nhìn chiếc hộp, rồi như nghĩ đến điều gì, trèo lên giường, lấy chiếc chìa khóa từ kẽ hở dưới gối ra, nhón chân với lấy chiếc hộp xuống, cắm chìa khóa vào ổ rồi mở ra. Một chiếc hộp chỉ độ hai bàn tay, bên trong lại chỉ đựng một tấm ảnh nhỏ xíu.

Người phụ nữ trong ảnh đang ôm một đứa bé còn quấn tã. Cậu biết đứa bé đó là mình, còn người phụ nữ ôm cậu chính là người mẹ mà cậu chưa từng gặp mặt. Ngón tay bé nhỏ nhẹ nhàng lướt qua gương mặt người phụ nữ. Tấm ảnh này là do cậu lén giấu đi, ngay cả ba cũng không biết. Đây là bí mật của cậu, một bí mật sẽ không bao giờ đem ra trao đổi với bất kỳ ai.

Xe chạy đến dưới lầu khu chung cư, Trương Uyển Như mới biết Tiêu Bỉnh Văn đã đưa con trai dọn ra khỏi nhà cũ.

“Tiểu Nhung không đi nhà trẻ, ở nhà có ai chăm sóc thằng bé không anh?” Trương Uyển Như vừa lên lầu vừa hỏi.

“Có dì Triệu chăm nó, em chắc vẫn còn nhớ dì ấy chứ? Hồi ở nhà cũ dì ấy từng chăm sóc em.”

Trương Uyển Như vẫn còn nhớ. Khoảng thời gian chờ sinh, cô ở nhà cũ của Tiêu gia, lúc đó chính là dì Triệu chăm sóc cô. Trong ấn tượng của cô, dì Triệu là người cần cù, biết điều, một người rất tốt. Tiểu Nhung hẳn cũng được dì chăm sóc rất ổn thỏa.

Đây là khu nhà tập thể có cầu thang bộ, Tiêu Bỉnh Văn ở tầng bốn. Căn hộ trông rất mới, có lẽ mới sửa sang lại chưa được bao lâu. Tiêu Bỉnh Văn lấy chìa khóa mở cửa. Căn hộ rất rộng, ánh sáng cũng tốt. Bước vào là hiên nhà, nối liền với hiên nhà là phòng khách lớn thênh thang. Trong phòng khách đặt một bộ sô pha bọc da, đối diện là chiếc tủ ti vi mới tinh đặt một chiếc ti vi cỡ lớn.

Bên cạnh phòng khách là một hành lang dẫn vào các phòng ngủ. Trương Uyển Như vừa vào phòng khách đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi ở đầu hành lang. Dì Triệu thì cô nhận ra, nhưng người phụ nữ trẻ này rõ ràng không phải.

Nghe tiếng động, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề từ trong bếp bước ra. Đây mới chính là dì Triệu. Dì Triệu nhìn thấy hai người bước vào, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ngạc nhiên khi thấy Tiêu Bỉnh Văn là vì hôm nay anh về sớm như vậy, còn ngạc nhiên khi thấy Trương Uyển Như là vì dì nhận ra cô. Dĩ nhiên dì biết thân phận của Trương Uyển Như.

Vương Lệ Hoa vừa đi vệ sinh xong, đang định quay về phòng thì thấy Tiêu Bỉnh Văn dắt một người phụ nữ vào nhà. Cô biết Tiêu Bỉnh Văn không có bạn gái, anh cũng không phải kiểu người sẽ tùy tiện đưa phụ nữ về nhà. Đang lúc còn phân vân về thân phận của người phụ nữ này, cô liền nghe Tiêu Bỉnh Văn giới thiệu một cách nhẹ bẫng: “Đây là mẹ của Tiểu Nhung, dì Triệu còn nhớ chứ ạ?”

Dì Triệu vội vàng đáp: “Nhớ chứ, nhớ chứ.”

Tiêu Bỉnh Văn lại nói với Trương Uyển Như: “Dì Triệu thì không cần giới thiệu nữa, em cũng biết rồi. Vị này là cô Vương, giáo viên dạy kèm của Tiểu Nhung. Cô Vương, đây là mẹ của Tiểu Nhung.”

Trương Uyển Như mỉm cười gật đầu chào Vương Lệ Hoa. Vương Lệ Hoa thì lại sững sờ trước lời nói của Tiêu Bỉnh Văn. Tiêu Sở Nhung là đứa trẻ trong gia đình đơn thân, cô làm gia sư cho cậu bé đã hơn một năm nay mà chưa từng gặp mẹ cậu. Tiêu Bỉnh Văn chưa bao giờ nhắc tới, Tiêu Sở Nhung cũng chưa bao giờ đề cập đến mẹ mình, cô là người ngoài nên cũng không tiện hỏi. Tuy nhiên, cô cũng có hỏi dò về chuyện mẹ của Tiêu Sở Nhung, chỉ biết rằng cô ấy đã rời đi khi Tiêu Sở Nhung còn rất nhỏ, ngoài ra thì không hỏi thêm được gì nữa.

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.