TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Tiêu Sở Nhung vốn là một trong số học trò của cô. Mỗi buổi học chỉ kéo dài chừng một hai tiếng, một ngày cô có thể dạy tiếng Anh cho vài đứa trẻ. Nhưng kể từ khi quen biết hai cha con Tiêu Sở Nhung, những lớp gia sư khác cô có thể từ chối đều đã từ chối, chỉ chuyên tâm dạy cho một mình Tiêu Sở Nhung.

Cô quả thực đã bỏ không ít tâm tư cho Tiêu Sở Nhung, chủ yếu vì cậu bé này không giống những đứa trẻ khác. Tiêu Sở Nhung mới năm tuổi, lại không có sự hiếu động, hoạt bát vốn có của lứa tuổi này, cả người lúc nào cũng rầu rĩ, cũng không mấy khi nói chuyện. Vương Lệ Hoa cũng có thể hiểu được, trẻ con trong gia đình đơn thân ít nhiều đều không giống những đứa trẻ bình thường.

Có điều, thằng bé lại rất ngoan. Dạy nó nhận mặt chữ nó liền ngoan ngoãn nhận, dạy nó đọc thế nào nó liền đọc thế ấy, cũng có thể ngồi yên một chỗ, như vậy còn nhàn hơn dạy những đứa trẻ khác nhiều. Đọc gần nửa tiếng rồi mà nó cũng không kêu mệt, nếu là đứa trẻ khác thì đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, Vương Lệ Hoa cũng quý mến từ tận đáy lòng. Chỉ là cậu bé không thích nói chuyện, hễ đυ.ng đến vấn đề ngoài học tập là lại trầm mặc.

“Hôm nay con đọc tốt lắm, có mấy từ trước đây phát âm sai con đều đọc đúng rồi, đáng khen.” Vương Lệ Hoa lấy ra món quà nhỏ đã chuẩn bị sẵn, một cây bút chì và một cục tẩy, cô đưa tới trước mặt cậu bé: “Tiểu Nhung chọn một món làm phần thưởng nhé.”

Tiêu Sở Nhung chỉ vào cây bút chì, Vương Lệ Hoa liền đưa cây bút chì cho cậu bé: “Ra là Tiểu Nhung thích bút chì à, nhận được món quà mình thích có vui không con?”

Cậu bé không nói gì, không nói thích cũng không nói không thích, chỉ cầm lấy bút rồi lại im lặng.

Vương Lệ Hoa cũng đã quen, cô lại nói: “Ở nhà trẻ của các con có trò chơi trao đổi bí mật không?”

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi lắc đầu. Vương Lệ Hoa lại nói: “Vậy cô dạy con nhé, chúng mình cùng chơi được không?”

Cậu bé vẫn không nói gì, không đồng ý cũng không phản đối. Vương Lệ Hoa cũng không giận, nói: “Cô nói bí mật của cô trước nhé. Hồi nhỏ cô không cẩn thận làm bẩn một bức tranh mà ba cô rất thích, cô sợ bị đánh nên không dám nhận, liền nói dối ba là do con mèo trong nhà làm bẩn. Sau đó, con mèo nhà cô đã phải chịu một trận đòn oan thay cô đấy.”

Nghe những lời này, ánh mắt cậu bé nhìn cô dường như có thêm vài phần hứng thú. Vương Lệ Hoa thấy vậy, lòng thầm mừng rỡ, cái vẻ mặt rầu rĩ kia cuối cùng cũng có chút manh mối muốn giao tiếp rồi. Cô nói tiếp: “Đấy, con xem, bí mật của cô giáo đã chia sẻ với con rồi, con cũng chia sẻ một bí mật của con cho cô biết được không?”

Cậu bé im lặng. Ngay lúc Vương Lệ Hoa nghĩ rằng có lẽ cậu bé lại bắt đầu chìm vào im lặng thì đứa trẻ bỗng nói: “Con không có bí mật.”

Vương Lệ Hoa cảm thấy lần dẫn dắt này quả thực có hiệu quả, cô liền chỉ vào một chiếc hộp nhỏ trên tủ đựng đồ của cậu bé. Chiếc hộp nhỏ đó có một ổ khóa, không có chìa khóa thì không mở được.

“Trong này có bí mật của Tiểu Nhung đúng không? Con xem, cô giáo đã nói bí mật cho con rồi, Tiểu Nhung cũng cho cô giáo xem bí mật của con được không?”

“Không được.”

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.