TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Tóm lại, mẹ của Tiêu Sở Nhung dường như là một chủ đề mà tất cả những người biết cô đều giữ kín như bưng. Ban đầu cô còn đoán, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì không hay, nếu không thì tại sao mẹ Tiêu Sở Nhung lại rời đi khi cậu bé còn nhỏ như vậy. Có lẽ hai vợ chồng căm ghét nhau, tình cảm rạn nứt. Nhưng nhìn dáng vẻ của hai người này, tuy không quá thân thiết, lại chẳng giống như đang căm ghét đối phương.

Vương Lệ Hoa nhận ra mình thất thố, vội vàng hoàn hồn, mỉm cười gật đầu với Trương Uyển Như.

Trong phòng, Tiêu Sở Nhung nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như là ba đã về. Cậu bé thấy lạ, sao hôm nay ba về sớm thế. Cậu khóa kỹ chiếc hộp, cất lại vào chỗ cũ, chìa khóa cũng giấu kỹ dưới gối, lúc này mới từ trong phòng bước ra xem. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ba, sau đó liền thấy người phụ nữ đi bên cạnh ba, và cậu cũng nhận ra ngay. Ngày nào cậu cũng ngắm ảnh của cô, người phụ nữ mà cậu chỉ có thể nhìn thấy qua ảnh chụp.

Tiết trời đã chớm hè, cậu bé mặc áo phông quần đùi, gương mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn. Giờ phút này, cậu bé đang mở to đôi mắt trong veo ngây thơ, ngơ ngác nhìn về phía cô.

Không phải là con quỷ đứng trên vành móng ngựa trong cơn ác mộng của cô, với nụ cười lạnh lẽo khiến người ta rợn tóc gáy. Giờ đây, trên gương mặt bầu bĩnh non nớt ấy, đôi mắt kia vẫn còn vương nét ngây thơ trong sáng của trẻ con. Cậu vẫn chưa phải là con ác quỷ khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật trong tương lai.

Thì ra, lúc nhỏ cậu lại đáng yêu đến thế.

Tiêu Bỉnh Văn vẫy tay với Tiêu Sở Nhung, nói: “Tiểu Nhung, con lại đây.” Cậu bé ngoan ngoãn bước tới, nép vào chân ba, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Uyển Như.

Tiêu Bỉnh Văn liếc nhìn Trương Uyển Như một cái, nói: “Em tự giới thiệu hay để anh giúp?”

Trương Uyển Như hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại nhịp thở. Cô ngồi xổm xuống, kéo gần khoảng cách với cậu bé, cố gắng để nụ cười trên môi trông không quá cứng ngắc.

“Tiêu Nhung.” Cô nhẹ giọng gọi cậu, “Cô, cô là…”

Trương Uyển Như thật sự không thể thốt ra câu “cô là mẹ của con”. Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, cô chưa từng nhìn mặt con lấy một lần. Con còn nhỏ như vậy cô đã bỏ đi, bây giờ đột nhiên chạy về nói với người ta “tôi là mẹ của cậu đây”, rồi còn trông mong người ta gọi mình một tiếng mẹ sao? Nghe thật không biết xấu hổ.

Cậu bé có hận người mẹ này không? Cô không biết. Cậu bé có oán trách cô không? Cô cũng không biết. Điều duy nhất cô biết là, sự ra đi của cô đã mang đến cho cậu một nỗi đau không thể xóa nhòa. Nỗi đau ấy theo thời gian ngày một sâu thêm, cuối cùng xé nát cậu thành một con quỷ.

Tiêu Bỉnh Văn đứng bên cạnh thấy cô do dự mãi mà không nói được lời nào, anh nhìn không nổi nữa, nói thẳng: “Đây là mẹ của con.”

Trương Uyển Như: “…”

Nghe những lời này, cậu bé vẫn không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn dừng trên người Trương Uyển Như, như thể tò mò lại như thể không, cũng không có ý định gọi người. Nhưng đối với Trương Uyển Như, cậu dường như cũng không hề phản kháng.

Tiêu Bỉnh Văn biết tính tình của con trai mình. Đôi khi anh cảm thấy thằng bé trầm tính đến không giống một đứa trẻ. Có người từng nói trước mặt anh rằng, đứa bé này có chút vấn đề, mắc chứng tự kỷ gì đó. Tiêu Bỉnh Văn nghe xong rất không vui. Anh cảm thấy mỗi người đều có tính cách khác nhau, người với người không giống nhau, anh cũng không thấy con trai mình có vấn đề gì cả.

Nhưng Trương Uyển Như lại không biết tính tình của đứa trẻ này. Thằng bé không gọi người, cũng không có phản ứng gì với cô, không biết cô có cảm thấy thằng bé không thích mình, hay lại nghĩ anh không biết dạy con.

Tiêu Bỉnh Văn khẽ vỗ vai con trai, nhắc nhở: “Tiểu Nhung, con không chào mẹ một tiếng à?”

Cậu bé vẫn chỉ nhìn chằm chằm Trương Uyển Như không nói, không khí có vẻ hơi khó xử. Tiêu Bỉnh Văn định giải thích với Trương Uyển Như một câu rằng con trai anh không thích nói chuyện, nào ngờ Trương Uyển Như dường như không mấy để tâm, cô đưa món quà đã mua cho cậu, chiếc xe đồ chơi.

“Không biết con thích gì nên cô mua cái này.”

Cuối cùng, ánh mắt cậu bé cũng rời khỏi người cô, dừng lại trên chiếc xe đồ chơi. Im lặng một lát, cậu nhận lấy, lí nhí nói một câu: “Cảm ơn ạ.”

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.