0 chữ
Chương 7
Chương 7
Tiêu Bỉnh Văn nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi, Trương Uyển Như nói: “Em về vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà ra mắt cho con, em muốn vào mua cho thằng bé một món đồ chơi.”
Trương Uyển Như xuống xe bước vào cửa hàng đồ chơi, nhưng hàng loạt món đồ chơi rực rỡ sắc màu lại khiến cô không biết chọn thế nào, cô quên mất không hỏi Tiêu Bỉnh Văn xem con thích gì. Cô lại quay trở ra xe, kéo cửa hỏi Tiêu Bỉnh Văn: “Tiểu Nhung thích đồ chơi gì hả anh? Anh có thể phiền anh vào xem giúp em một chút được không?”
Tiêu Bỉnh Văn nhìn cô chằm chằm không nói. Lần gặp mặt này, biểu hiện của Trương Uyển Như thực sự khiến anh kinh ngạc. Bỏ đi bao nhiêu năm không một lời hỏi thăm, đến nỗi anh còn nghi ngờ liệu cô có phải đã sớm quên bẵng cha con anh rồi không. Vậy mà cô lại đột ngột quay về, đòi ở cùng cha con anh, còn nhiệt tình mua đồ chơi cho con, thậm chí còn nói chuyện với anh một cách khách sáo.
Phải biết rằng, thái độ của cô đối với anh trước nay lạnh nhạt vô cùng, hễ có thể tránh được bao xa là cô tránh bấy xa. Dù có chạm mặt, cô cũng giữ vẻ mặt lạnh tanh, một lời thừa thãi cũng chẳng buồn nói với anh.
Giờ phút này lại khách khí đến vậy, thậm chí còn nói mấy chữ “phiền anh”, thái độ tốt đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên.
Anh thực sự rất phân vân, rốt cuộc cô đang có chuyện gì?
Trương Uyển Như bị ánh mắt anh nhìn đến không được tự nhiên. May mà ánh mắt anh cũng không dừng lại trên người cô quá lâu. Anh đẩy cửa xe, chân dài một bước xuống xe, cùng cô vào cửa hàng đồ chơi.
Tiêu Bỉnh Văn đảo mắt nhìn một lượt cửa hàng đồ chơi, thực ra anh cũng thấy hơi bối rối. Thằng nhóc kia dường như chẳng có món đồ chơi nào đặc biệt yêu thích. Dẫn nó ra ngoài, hỏi nó muốn gì nó cũng chỉ lắc đầu. Đôi khi anh cảm thấy nó trầm tính đến không giống một đứa trẻ. Những đứa trẻ khác thích ồn ào náo nhiệt, còn nó phần lớn thời gian đều tự mình ngồi yên một chỗ. Sở thích duy nhất giống những đứa trẻ khác là xem phim hoạt hình.
Nhưng nếu nói anh cũng không biết Tiểu Nhung thích gì, thì có vẻ người làm cha như anh đây thật chẳng đáng tin cậy chút nào, nuôi con bao nhiêu năm mà chẳng hiểu sở thích của nó. Có điều, việc mua đồ chơi cho con, anh đúng là chẳng có kinh nghiệm gì. Tiêu Bỉnh Văn nhớ ra lần trước bác của thằng bé có mua cho nó một chiếc xe đồ chơi, anh liền chỉ vào mấy chiếc xe đồ chơi rồi nói: “Cái này đi, nó có một chiếc màu đen rồi, có thể mua cho nó màu khác.”
Trương Uyển Như liền chọn một chiếc màu đỏ.
Tiêu Bỉnh Văn đã sớm đưa con trai dọn ra khỏi nhà cũ của Tiêu gia. Nhà cũ đông người, chăm sóc nhau cũng tiện, nhưng cái dở cũng chính vì đông người. Lắm người thì nhiều chuyện, con trai anh từ nhỏ đã không có mẹ, Tiêu Bỉnh Văn không thích có người cứ động một chút là nhắc đến mẹ nó trước mặt thằng bé, nên dứt khoát mua một căn hộ bên ngoài rồi đưa con ra ở riêng.
Hôm nay là thứ bảy, nhà trẻ không đi học, Tiêu Sở Nhung ở nhà. Tiêu Bỉnh Văn có thuê một người giúp việc chăm sóc thằng bé. Anh còn thuê cho con một cô giáo gia sư, chuyên dạy tiếng Anh.
Cô giáo gia sư họ Vương, tên Vương Lệ Hoa. Vương Lệ Hoa không phải là giáo viên chính quy, nhưng bà của cô là người Anh, từ nhỏ cô đã học tiếng Anh với bà, nói tiếng Anh lưu loát, đọc viết lại càng không thành vấn đề. Vì vậy, có rất nhiều người mời cô làm gia sư tiếng Anh. Sau khi trưởng thành, Vương Lệ Hoa sống bằng nghề gia sư tiếng Anh, thu nhập cũng rất khá.
Trương Uyển Như xuống xe bước vào cửa hàng đồ chơi, nhưng hàng loạt món đồ chơi rực rỡ sắc màu lại khiến cô không biết chọn thế nào, cô quên mất không hỏi Tiêu Bỉnh Văn xem con thích gì. Cô lại quay trở ra xe, kéo cửa hỏi Tiêu Bỉnh Văn: “Tiểu Nhung thích đồ chơi gì hả anh? Anh có thể phiền anh vào xem giúp em một chút được không?”
Tiêu Bỉnh Văn nhìn cô chằm chằm không nói. Lần gặp mặt này, biểu hiện của Trương Uyển Như thực sự khiến anh kinh ngạc. Bỏ đi bao nhiêu năm không một lời hỏi thăm, đến nỗi anh còn nghi ngờ liệu cô có phải đã sớm quên bẵng cha con anh rồi không. Vậy mà cô lại đột ngột quay về, đòi ở cùng cha con anh, còn nhiệt tình mua đồ chơi cho con, thậm chí còn nói chuyện với anh một cách khách sáo.
Giờ phút này lại khách khí đến vậy, thậm chí còn nói mấy chữ “phiền anh”, thái độ tốt đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên.
Anh thực sự rất phân vân, rốt cuộc cô đang có chuyện gì?
Trương Uyển Như bị ánh mắt anh nhìn đến không được tự nhiên. May mà ánh mắt anh cũng không dừng lại trên người cô quá lâu. Anh đẩy cửa xe, chân dài một bước xuống xe, cùng cô vào cửa hàng đồ chơi.
Tiêu Bỉnh Văn đảo mắt nhìn một lượt cửa hàng đồ chơi, thực ra anh cũng thấy hơi bối rối. Thằng nhóc kia dường như chẳng có món đồ chơi nào đặc biệt yêu thích. Dẫn nó ra ngoài, hỏi nó muốn gì nó cũng chỉ lắc đầu. Đôi khi anh cảm thấy nó trầm tính đến không giống một đứa trẻ. Những đứa trẻ khác thích ồn ào náo nhiệt, còn nó phần lớn thời gian đều tự mình ngồi yên một chỗ. Sở thích duy nhất giống những đứa trẻ khác là xem phim hoạt hình.
Trương Uyển Như liền chọn một chiếc màu đỏ.
Tiêu Bỉnh Văn đã sớm đưa con trai dọn ra khỏi nhà cũ của Tiêu gia. Nhà cũ đông người, chăm sóc nhau cũng tiện, nhưng cái dở cũng chính vì đông người. Lắm người thì nhiều chuyện, con trai anh từ nhỏ đã không có mẹ, Tiêu Bỉnh Văn không thích có người cứ động một chút là nhắc đến mẹ nó trước mặt thằng bé, nên dứt khoát mua một căn hộ bên ngoài rồi đưa con ra ở riêng.
Cô giáo gia sư họ Vương, tên Vương Lệ Hoa. Vương Lệ Hoa không phải là giáo viên chính quy, nhưng bà của cô là người Anh, từ nhỏ cô đã học tiếng Anh với bà, nói tiếng Anh lưu loát, đọc viết lại càng không thành vấn đề. Vì vậy, có rất nhiều người mời cô làm gia sư tiếng Anh. Sau khi trưởng thành, Vương Lệ Hoa sống bằng nghề gia sư tiếng Anh, thu nhập cũng rất khá.
4
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
