0 chữ
Chương 6
Chương 6
Ánh mắt anh cũng dừng trên người cô, có chút sâu thẳm, khiến người ta khó lòng đoán được những cảm xúc ẩn giấu bên trong. Nhưng ngoài dự đoán của cô, khi bắt gặp ánh nhìn của cô, anh cứ thế, không một dấu hiệu báo trước, khóe miệng khẽ nhếch lên, một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện trên gương mặt. Trương Uyển Như hơi sững người, không tài nào đoán được nụ cười kia của anh có ý nghĩa gì.
Ngay sau đó, cô nghe anh buông một câu.
“Được thôi, anh đồng ý.”
Giọng điệu anh khi nói cũng chậm rãi, ung dung hệt như động tác anh đang vuốt ve vành ly.
Trương Uyển Như không thể tin nổi. Không hề có chút trào phúng, cũng chẳng hề làm khó dễ, anh lại cứ thế dứt khoát đồng ý.
“Anh, anh đồng ý rồi ư?”
Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản: “Đương nhiên.”
Trương Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, những ngón tay đang níu chặt vạt váy cũng dần thả lỏng. Dù vô cùng bất ngờ khi Tiêu Bỉnh Văn lại dễ dàng đồng ý đến vậy, nhưng với cô mà nói, đây dù sao cũng là một chuyện tốt.
Nào ngờ Tiêu Bỉnh Văn đổi giọng, nói thêm: “Nhưng anh đồng ý không có nghĩa là Tiểu Nhung cũng đồng ý. Em còn phải được thằng bé chấp thuận nữa.”
Nghe vậy, lòng Trương Uyển Như trĩu xuống. Cô nghĩ đến đứa con mà cô đã rời đi khi nó mới năm tháng tuổi. Lúc đó nó còn nhỏ xíu, lớn lên không có mẹ kề bên, có lẽ nó còn chẳng biết mặt mũi cô ra sao.
Nhưng đã quyết tâm rồi thì cô đương nhiên sẽ không lùi bước, cô nói: “Em biết, khi nào thì tiện để anh đưa em đi gặp con?”
Tiêu Bỉnh Văn đưa cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, ngón tay khẽ gõ hai nhịp lên mặt kính, rồi nói: “Hôm nay nó không đến nhà trẻ, anh cũng đang rảnh, có thể đưa em đi ngay bây giờ.”
“Bây giờ sao?”
Khi chiếc xe việt dã Mitsubishi ba cửa lăn bánh ra khỏi cổng nhà xưởng, không ít công nhân đang ghé mắt qua cửa sổ xưởng hóng chuyện.
Công nhân số một: “Nói chứ, nửa năm nay cũng có đến chục cô tìm ông chủ Tiêu rồi ấy nhỉ? Cô nào cô nấy chẳng phải ăn diện lộng lẫy đến rồi tiu nghỉu ra về sao? Vậy mà có người lôi được ông chủ Tiêu đi cùng, đúng là không phải dạng vừa!”
Công nhân số hai: “Liệu có khi nào, cô này với ông chủ Tiêu thành đôi thật không nhỉ?”
Công nhân số ba: “Chưa chắc đâu. Ông chủ Tiêu là người thế nào chứ, suốt ngày trà trộn với đám công nhân tụi mình, đến con chó nuôi cũng là chó đực, cứ như thầy tu đoạn tuyệt tình ái vậy. Bao nhiêu cô gái tìm đến, cô nào chẳng phải mỹ nhân, thế mà ông ấy có xiêu lòng đâu?”
Tiêu Bỉnh Văn lái xe, Trương Uyển Như ngồi ở ghế phụ, suốt quãng đường cả hai không nói với nhau câu nào. Ngồi trên xe, Trương Uyển Như có chút thấp thỏm, cô cũng không ngờ mình lại sắp được gặp con nhanh đến vậy. Khi cô rời đi, thằng bé mới năm tháng tuổi, có lẽ còn chưa nhận mặt được người, chỉ nhớ ngày đó Tiêu Bỉnh Văn ôm con muốn giữ cô lại, cô vẫn kiên quyết ra đi. Thằng bé khóc oe oe, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cô, đến một tiếng “mẹ” cũng chưa biết gọi. Bao nhiêu năm qua cô chưa từng xuất hiện, giờ đột ngột đứng trước mặt, có lẽ nó cũng chẳng biết cô là ai.
Tiêu Bỉnh Văn vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang nhìn cô, thấy cô cứ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Khi xe đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi, Trương Uyển Như đang cúi gằm mặt bỗng ngẩng lên, cô nhờ Tiêu Bỉnh Văn dừng xe.
Ngay sau đó, cô nghe anh buông một câu.
“Được thôi, anh đồng ý.”
Giọng điệu anh khi nói cũng chậm rãi, ung dung hệt như động tác anh đang vuốt ve vành ly.
Trương Uyển Như không thể tin nổi. Không hề có chút trào phúng, cũng chẳng hề làm khó dễ, anh lại cứ thế dứt khoát đồng ý.
“Anh, anh đồng ý rồi ư?”
Anh nhấp một ngụm trà, giọng bình thản: “Đương nhiên.”
Trương Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, những ngón tay đang níu chặt vạt váy cũng dần thả lỏng. Dù vô cùng bất ngờ khi Tiêu Bỉnh Văn lại dễ dàng đồng ý đến vậy, nhưng với cô mà nói, đây dù sao cũng là một chuyện tốt.
Nghe vậy, lòng Trương Uyển Như trĩu xuống. Cô nghĩ đến đứa con mà cô đã rời đi khi nó mới năm tháng tuổi. Lúc đó nó còn nhỏ xíu, lớn lên không có mẹ kề bên, có lẽ nó còn chẳng biết mặt mũi cô ra sao.
Nhưng đã quyết tâm rồi thì cô đương nhiên sẽ không lùi bước, cô nói: “Em biết, khi nào thì tiện để anh đưa em đi gặp con?”
Tiêu Bỉnh Văn đưa cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, ngón tay khẽ gõ hai nhịp lên mặt kính, rồi nói: “Hôm nay nó không đến nhà trẻ, anh cũng đang rảnh, có thể đưa em đi ngay bây giờ.”
“Bây giờ sao?”
Khi chiếc xe việt dã Mitsubishi ba cửa lăn bánh ra khỏi cổng nhà xưởng, không ít công nhân đang ghé mắt qua cửa sổ xưởng hóng chuyện.
Công nhân số hai: “Liệu có khi nào, cô này với ông chủ Tiêu thành đôi thật không nhỉ?”
Công nhân số ba: “Chưa chắc đâu. Ông chủ Tiêu là người thế nào chứ, suốt ngày trà trộn với đám công nhân tụi mình, đến con chó nuôi cũng là chó đực, cứ như thầy tu đoạn tuyệt tình ái vậy. Bao nhiêu cô gái tìm đến, cô nào chẳng phải mỹ nhân, thế mà ông ấy có xiêu lòng đâu?”
Tiêu Bỉnh Văn lái xe, Trương Uyển Như ngồi ở ghế phụ, suốt quãng đường cả hai không nói với nhau câu nào. Ngồi trên xe, Trương Uyển Như có chút thấp thỏm, cô cũng không ngờ mình lại sắp được gặp con nhanh đến vậy. Khi cô rời đi, thằng bé mới năm tháng tuổi, có lẽ còn chưa nhận mặt được người, chỉ nhớ ngày đó Tiêu Bỉnh Văn ôm con muốn giữ cô lại, cô vẫn kiên quyết ra đi. Thằng bé khóc oe oe, mắt cứ nhìn chằm chằm về phía cô, đến một tiếng “mẹ” cũng chưa biết gọi. Bao nhiêu năm qua cô chưa từng xuất hiện, giờ đột ngột đứng trước mặt, có lẽ nó cũng chẳng biết cô là ai.
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
