TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Tiêu Du rùng mình một cái: “Đừng có mà! Đời này tôi chẳng muốn có con đâu, phiền phức lắm!”

Hai người đứng hút thuốc dưới gốc cây hải đường trong sân. Đầu hè, cành lá hải đường sum suê, rậm rạp, phủ xuống chân hai người một khoảng bóng râm đặc quánh như khói.

Đang nói chuyện, thì thấy có người đi về phía hai người. Người đến là Lương Kiến Anh. Bà ta đi đến trước mặt hai người, nói với Tiêu Du một câu: “Ba cậu tìm cậu đấy, muốn hỏi cậu chuyện quán bi-a ở Tây Môn.”

Tiêu Du nhún vai một cái, nói với Tiêu Bỉnh Văn: “Tôi đi chịu mắng trước đây.”

Tiêu Du rời đi, dưới gốc cây hải đường chỉ còn lại Lương Kiến Anh và Tiêu Bỉnh Văn. Tiêu Bỉnh Văn một tay đút túi quần, dí đầu lọc thuốc xuống đất dập tắt, cười nói: “Bác Đại tìm cháu có việc gì ạ?”

Chẳng trách ai cũng nói Tiêu Bỉnh Văn thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra bà ta cố tình đuổi Tiêu Du đi là có chuyện muốn nói với anh.

Lương Kiến Anh nói: “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là con bé Uyển Như đột nhiên trở về, bác là trưởng bối cũng nên quan tâm nó một chút. Cháu nói xem mấy năm nay rốt cuộc nó đi đâu? Làm gì? Trước đây tại sao lại biệt vô âm tín, bây giờ sao lại đột nhiên trở về? Mấy chuyện đó cháu đã hỏi nó chưa?”

“Chưa ạ, nó muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.”

Lương Kiến Anh nhìn anh một cách sâu xa, xác định anh quả thực không biết, bà ta lại nói: “Nhớ hồi trước con bé Uyển Như đó đi dứt khoát đến vậy, cho người ta cảm giác như là đi rồi sẽ không quay lại nữa. Mấy năm nay ở bên ngoài không một chút tin tức, bác còn nghĩ chắc nó sống cũng không tệ, bây giờ xem ra lại không giống như vậy. Lúc nó đi, cứ như thể tất cả mọi người đều nợ nó vậy. Nó mà sống tốt thật thì cũng sẽ không quay về nữa đâu. Bây giờ đột nhiên trở về, e rằng cũng là vì không sống nổi nữa rồi.” Lương Kiến Anh nói bóng gió rồi lại thêm một câu: “Cũng có khả năng là thấy cháu bây giờ làm ăn phát đạt, có tiền, lúc này mới nghĩ đến chuyện quay về hưởng phúc. Dù sao thì con gái trẻ tuổi, ai mà không thích tiền. Đừng nói con gái trẻ tuổi, đến người bình thường cũng thích tiền.”

Lương Kiến Anh vẫn luôn quan sát biểu cảm của Tiêu Bỉnh Văn. Nói hết một tràng mà biểu cảm của anh cũng không có gì thay đổi. Nhưng Lương Kiến Anh cũng biết điểm dừng, nói thêm nữa thì lại thành ra bà ta cố ý nói xấu Trương Uyển Như, làm không khéo lại khiến Tiêu Bỉnh Văn bênh vực người của mình, gây thêm phiền phức cho bà ta.

“Cô Hai của cháu còn chờ bác đánh bài, bác đi trước đây.”

Sau khi Lương Kiến Anh rời đi, Tiêu Bỉnh Văn đứng dưới gốc cây hải đường một lúc. Anh cũng cảm thấy việc Trương Uyển Như đột nhiên trở về, đột nhiên thay đổi thái độ hẳn là đã gặp phải chuyện gì đó. Nhưng anh không tiện hỏi nhiều.

Thật sự là vì ở bên ngoài không sống nổi nữa, thấy anh làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả nên mới quay về sao? Tiêu Bỉnh Văn đột nhiên nhớ lại lần đi cùng cô lấy hành lý, nhà nghỉ cô ở vừa nhỏ vừa cũ nát, điều kiện kinh tế của cô quả thực không mấy tốt đẹp. Mấy năm nay ở bên ngoài có lẽ cũng đã chịu không ít khổ cực.

Nếu thật sự là vì thiếu tiền mà quay về thì cũng dễ giải quyết. Vấn đề tiền bạc đối với anh mà nói không có gì to tát.

Thời gian cũng không còn sớm, Tiêu Bỉnh Văn đi vào tìm người, tìm một vòng mới thấy hai mẹ con. Anh đứng tại chỗ, ánh mắt như bị dính chặt vào hai mẹ con hồi lâu không rời.

Hai mẹ con nắm tay nhau, không khí ấm áp đến mức anh chưa bao giờ tưởng tượng được.

Sự ra đi của cô đã mang đến quá nhiều ảnh hưởng. Ví như Tiểu Nhung từ nhỏ không có mẹ nên tính cách luôn hướng nội, ví như sự thiếu hụt trong gia đình khiến không khí gia đình trở nên lạnh lẽo.

2

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.