TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Công việc của anh quá bận rộn, nhiều lúc anh cũng bất lực. Có lẽ xử lý những chuyện khác thì anh rất thành thạo, nhưng anh lại không cách nào giải quyết được những ảnh hưởng do sự thiếu hụt trong gia đình mang lại.

Mà bây giờ cô đã trở về, cô không còn lạnh lùng, làm tổn thương người khác nữa, cô bằng lòng trở về làm một người mẹ.

Có lẽ cuộc sống sau này của anh và Tiểu Nhung cũng sẽ trở nên khác biệt.

Trương Uyển Như ý thức được có người bên cạnh, cô nghiêng đầu nhìn lại. Tiêu Bỉnh Văn hoàn hồn, nói với hai người: “Phải đi rồi.”

Về đến nhà, vì chuyện hôm nay, khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại một chút. Trương Uyển Như định bụng sẽ ở bên Tiểu Nhung thêm một lát. Cô vào phòng Tiểu Nhung, căn phòng không lớn, bày một chiếc bàn học và một giá sách nhỏ, sát tường kê một chiếc giường nhỏ. Trên tường dán một vài bức tranh hoạt hình, Trương Uyển Như nhận ra đó là những nhân vật trong bộ phim hoạt hình mà cậu thích xem.

Trương Uyển Như hỏi: “Tiểu Nhung muốn ngủ chưa? Con có thói quen nghe kể chuyện trước khi ngủ không?”

Cậu bé lắc đầu. Trương Uyển Như liếc nhìn giá sách, trên đó đặt một vài cuốn truyện tranh thiếu nhi và truyện cổ tích. Cô tiện tay lấy xuống một cuốn truyện tranh thiếu nhi, nói: “Vậy con có muốn nghe cô đọc truyện trước khi ngủ không?”

Cậu không mấy hứng thú với truyện, nhưng nếu là mẹ kể cho nghe thì cậu rất sẵn lòng.

Cậu bé gật gật đầu.

Trương Uyển Như kéo chăn ra, mỉm cười với cậu: “Lên giường đi con.”

Bên cạnh giá sách là một chiếc tủ quần áo nhỏ. Cậu bé lấy ra một bộ đồ ngủ hình bò sữa lấm tấm từ trong tủ, ôm bộ đồ ngủ rồi lại không động đậy, ánh mắt nhìn về phía cô. Trương Uyển Như khó hiểu hỏi: “Sao vậy con?”

“Lên giường phải thay đồ ngủ trước ạ.”

Trương Uyển Như lúc này mới nhận ra, nghĩ đến cậu nhóc có chút hướng nội, hay ngượng ngùng, cô dò hỏi: “Vậy cô có cần ra ngoài tránh mặt một lát không?”

“Không cần đâu ạ.” Cậu dường như có chút ngượng, cúi đầu: “Mẹ quay mặt đi là được.”

Trương Uyển Như cố nén cười, quay đầu sang một bên. Một lát sau hỏi: “Xong chưa con? Xong rồi cô quay lại nhé.”

“Vẫn chưa ạ.” Cậu có chút vội vàng nói. Cậu nhóc này ngày thường rất ít nói, đây là lần đầu tiên cô nghe cậu nói chuyện với giọng điệu vội vàng như vậy. Trương Uyển Như cảm thấy đáng yêu, một lát sau lại trêu cậu: “Bây giờ thì sao?”

“Còn một lát nữa ạ.”

Một lúc sau lại nghe cậu nói: “Bây giờ được rồi ạ.”

Trương Uyển Như quay đầu lại, cậu đã thay xong đồ ngủ. Xem ra Tiêu Bỉnh Văn dạy dỗ cậu rất tốt, nhỏ như vậy đã có thể tự mình thay quần áo.

Tiểu Nhung trèo lên giường nằm xuống, đắp chăn, mắt long lanh nhìn cô, chờ cô kể chuyện. Trương Uyển Như ngồi xuống mép giường, cầm cuốn truyện bắt đầu kể. Thời cấp ba, Trương Uyển Như từng tham gia cuộc thi ngâm thơ, giọng đọc truyện của cô trong trẻo, ngữ điệu phong phú. Câu chuyện được cô kể rất sinh động, Tiểu Nhung cũng nghe rất chăm chú.

Kể xong hai câu chuyện, Trương Uyển Như thấy cậu vẫn mắt long lanh nhìn mình, cô hỏi: “Vẫn chưa buồn ngủ à con?”

Tiểu Nhung lắc đầu. Trương Uyển Như liền kể tiếp. Kể mấy câu chuyện rồi mà thấy cậu vẫn chưa có ý định ngủ, cô tự thấy mình kể rất chậm, đủ để ru ngủ rồi mà. Lúc này trời cũng đã không còn sớm, Trương Uyển Như nói: “Ngày mai là thứ hai con phải đi nhà trẻ, con vẫn chưa muốn ngủ sao?”

Trên tường có một chiếc đồng hồ treo tường, Tiểu Nhung liếc nhìn một cái, nói: “Chắc là phải ngủ rồi ạ.”

“Vậy con ngủ đi, cô hát cho con nghe một bài hát thiếu nhi nhé.”

Cậu liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trương Uyển Như lục tìm trong trí nhớ một bài hát thiếu nhi mình biết hát, chọn bài “Chú Én Nhỏ”.

“Chú én nhỏ, mặc áo hoa, mỗi năm xuân về lại tới đây…”

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.