0 chữ
Chương 30
Chương 30
Lòng Trương Uyển Như trĩu nặng, cô vội vàng bước lên phía trước gọi cậu một tiếng: “Tiểu Nhung.”
Tiểu Nhung hoàn hồn nhìn lại về phía cô. Trương Uyển Như ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhìn thấy đầu gối cậu bị bẩn một mảng, cô hỏi: “Tiểu Nhung bị ngã à con?”
Cậu không nói gì, cũng không biết có phải vẫn còn đắm chìm trong việc nhìn thấy hạnh phúc của người khác mà chưa hoàn hồn hay không. Trương Uyển Như giúp cậu phủi sạch bụi bẩn trên đầu gối, lại nói: “Có đau không, có bị thương ở đâu không?”
Cô nói rồi lại kiểm tra người cậu một lượt, phát hiện những chỗ khác không bẩn, lại cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu xem, lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay cậu bị cọ đỏ.
Trương Uyển Như có chút đau lòng, động tác nhẹ nhàng giúp cậu phủi sạch bụi bẩn trong lòng bàn tay, khẽ xoa xoa chỗ lòng bàn tay bị đỏ lên rồi hỏi cậu: “Có đau không con?”
Tay cô rất mềm, mang theo hơi ấm dễ chịu, hoàn toàn khác với những ngón tay thô ráp của ba. Tiêu Sở Nhung đối diện với ánh mắt quan tâm của người phụ nữ, lòng bàn tay cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của cô. Cậu chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Không còn là cách một tấm ảnh, cậu chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một người không có thật bị nhốt trong tấm ảnh.
Được mẹ nhìn chăm chú, lo lắng, được bàn tay mềm mại ấm áp của mẹ bao bọc, yêu thương, vỗ về. Thì ra cảm giác có mẹ ở bên cạnh là như thế này. Không bao giờ muốn chỉ nhìn mẹ qua tấm ảnh lạnh lẽo nữa.
Trương Uyển Như thấy cậu không nói gì, càng thêm lo lắng: “Đau đúng không con?”
“Không đau.”
Cậu lại đột nhiên nói một câu, sau đó những ngón tay nhỏ bé mềm mại của cậu cong cong nắm lấy ngón tay cái đang nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay cậu.
Trương Uyển Như ngạc nhiên nhìn lại về phía cậu, ánh mắt cậu bình tĩnh nhìn cô nói: “Mẹ đừng đi nữa được không?”
Nghe những lời này, Trương Uyển Như chỉ cảm thấy một cảm giác chua xót dâng lên khóe mắt, mắt cô nháy mắt đỏ hoe. Nhìn dáng vẻ này của cậu, cô rất hối hận về quyết định rời đi lúc trước. Vì cô rời đi, cậu không có mẹ, sẽ không có mẹ ôm cậu vào lòng dỗ dành an ủi, bóng dáng nhỏ bé cô đơn của cậu chỉ biết ao ước nhìn người khác có mẹ yêu thương.
Lại nghĩ đến cuộc đời đáng giận mà cũng thật đáng thương của cậu trong tiểu thuyết.
Trương Uyển Như nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu trong tay mình, cô xoa xoa má cậu nói: “Mẹ sẽ không đi nữa.”
Tiêu Bỉnh Văn quay lại thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Hai mẹ con tay nắm tay, Trương Uyển Như vẻ mặt hiền từ nhìn con trai, trong mắt cậu bé tràn đầy sự quyến luyến đối với cô. Anh thậm chí còn nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên gương mặt Tiểu Nhung vốn luôn hướng nội.
Nghĩ đến thái độ lạnh lùng của cô lúc rời đi, anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Bước chân anh bất giác dừng lại.
Sau bữa cơm, Tiêu Bỉnh Văn định bụng sẽ đi giải thích với Trương Uyển Như chuyện xem mắt. Dù Trương Uyển Như chưa chắc đã để tâm, nhưng dù sao cũng là chuyện có thể xảy ra, anh vẫn nên nói rõ ràng. Nhưng Trương Uyển Như lại bị lão thái thái gọi đi mất. Lão thái thái nháy mắt ra hiệu cho anh, Tiêu Bỉnh Văn hiểu ý, để lão thái thái giải thích với cô cũng tốt.
Tiêu Du tìm đến, kéo anh ra ngoài hút thuốc, nhân cơ hội hỏi han tình hình của anh.
“Cậu với con bé Uyển Như nhà cậu thật sự không định làm lành à?” Tiêu Du hỏi.
“Chẳng phải người ta vừa mới nói rất rõ ràng rồi sao?”
“Chậc chậc.” Tiêu Du bĩu môi: “Hai người chẳng có ý định làm lành mà sau này còn ở chung với nhau, không thấy khó xử à?”
“Có gì mà khó xử, đều là vì con cái cả.” Tiêu Bỉnh Văn nói xong, vỗ vỗ vai Tiêu Du: “Đợi cậu có con rồi sẽ hiểu.”
Tiểu Nhung hoàn hồn nhìn lại về phía cô. Trương Uyển Như ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhìn thấy đầu gối cậu bị bẩn một mảng, cô hỏi: “Tiểu Nhung bị ngã à con?”
Cậu không nói gì, cũng không biết có phải vẫn còn đắm chìm trong việc nhìn thấy hạnh phúc của người khác mà chưa hoàn hồn hay không. Trương Uyển Như giúp cậu phủi sạch bụi bẩn trên đầu gối, lại nói: “Có đau không, có bị thương ở đâu không?”
Cô nói rồi lại kiểm tra người cậu một lượt, phát hiện những chỗ khác không bẩn, lại cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu xem, lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay cậu bị cọ đỏ.
Trương Uyển Như có chút đau lòng, động tác nhẹ nhàng giúp cậu phủi sạch bụi bẩn trong lòng bàn tay, khẽ xoa xoa chỗ lòng bàn tay bị đỏ lên rồi hỏi cậu: “Có đau không con?”
Không còn là cách một tấm ảnh, cậu chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nhìn thấy một người không có thật bị nhốt trong tấm ảnh.
Được mẹ nhìn chăm chú, lo lắng, được bàn tay mềm mại ấm áp của mẹ bao bọc, yêu thương, vỗ về. Thì ra cảm giác có mẹ ở bên cạnh là như thế này. Không bao giờ muốn chỉ nhìn mẹ qua tấm ảnh lạnh lẽo nữa.
Trương Uyển Như thấy cậu không nói gì, càng thêm lo lắng: “Đau đúng không con?”
“Không đau.”
Cậu lại đột nhiên nói một câu, sau đó những ngón tay nhỏ bé mềm mại của cậu cong cong nắm lấy ngón tay cái đang nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn tay cậu.
Nghe những lời này, Trương Uyển Như chỉ cảm thấy một cảm giác chua xót dâng lên khóe mắt, mắt cô nháy mắt đỏ hoe. Nhìn dáng vẻ này của cậu, cô rất hối hận về quyết định rời đi lúc trước. Vì cô rời đi, cậu không có mẹ, sẽ không có mẹ ôm cậu vào lòng dỗ dành an ủi, bóng dáng nhỏ bé cô đơn của cậu chỉ biết ao ước nhìn người khác có mẹ yêu thương.
Lại nghĩ đến cuộc đời đáng giận mà cũng thật đáng thương của cậu trong tiểu thuyết.
Trương Uyển Như nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu trong tay mình, cô xoa xoa má cậu nói: “Mẹ sẽ không đi nữa.”
Tiêu Bỉnh Văn quay lại thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Hai mẹ con tay nắm tay, Trương Uyển Như vẻ mặt hiền từ nhìn con trai, trong mắt cậu bé tràn đầy sự quyến luyến đối với cô. Anh thậm chí còn nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên gương mặt Tiểu Nhung vốn luôn hướng nội.
Sau bữa cơm, Tiêu Bỉnh Văn định bụng sẽ đi giải thích với Trương Uyển Như chuyện xem mắt. Dù Trương Uyển Như chưa chắc đã để tâm, nhưng dù sao cũng là chuyện có thể xảy ra, anh vẫn nên nói rõ ràng. Nhưng Trương Uyển Như lại bị lão thái thái gọi đi mất. Lão thái thái nháy mắt ra hiệu cho anh, Tiêu Bỉnh Văn hiểu ý, để lão thái thái giải thích với cô cũng tốt.
Tiêu Du tìm đến, kéo anh ra ngoài hút thuốc, nhân cơ hội hỏi han tình hình của anh.
“Cậu với con bé Uyển Như nhà cậu thật sự không định làm lành à?” Tiêu Du hỏi.
“Chẳng phải người ta vừa mới nói rất rõ ràng rồi sao?”
“Chậc chậc.” Tiêu Du bĩu môi: “Hai người chẳng có ý định làm lành mà sau này còn ở chung với nhau, không thấy khó xử à?”
“Có gì mà khó xử, đều là vì con cái cả.” Tiêu Bỉnh Văn nói xong, vỗ vỗ vai Tiêu Du: “Đợi cậu có con rồi sẽ hiểu.”
4
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
