TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

“Dạ, các bác suy nghĩ như vậy là đúng ạ.”

Lão thái thái nhìn cô một cái, thấy thái độ cô tự nhiên, rõ ràng là không để tâm đến chuyện này. Lão thái thái giải thích với cô một câu là sợ cô đa nghi, nhưng cô thật sự không để tâm thì trong lòng bà lại không thoải mái. Điều này chứng tỏ cô quả thực không để ý đến chuyện Bỉnh Văn xem mắt, cũng chứng tỏ giữa cô và Bỉnh Văn thật sự không có gì.

Trong nhà cũ, người lớn tụ tập đánh bài, trẻ con thì mỗi đứa cầm một món đồ chơi tự chơi. Cậu bé Tiêu Sở Nhung ngồi trên ghế, người nhoài ra bàn. Trên bàn đặt một bàn cờ, quân cờ được làm thành hình con ngựa nhỏ, màu sắc khác nhau đại diện cho các phe khác nhau. Cậu bé nghịch ngợm trên bàn cờ, hoàn toàn không để ý đến tiếng ồn ào xung quanh.

Một bé gái hai tuổi ôm một con thỏ bông tai dài, bước những bước chân mềm mại còn chưa vững vàng đi đến trước mặt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Sở Nhung đang nhoài người trên bàn. Tiêu Sở Nhung từ dưới khuỷu tay nhìn thấy một gương mặt bầu bĩnh. Bé gái bắt gặp ánh mắt cậu, toe toét cười, nói: “Anh Nhung ơi, chúng mình cùng chơi được không?”

Tiêu Sở Nhung thu lại ánh mắt, tiếp tục nghịch bàn cờ, như thể không nghe thấy lời cô bé nói. Cậu thích đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không mấy thích bị làm phiền.

Bé gái đối mặt với sự thờ ơ của anh họ cũng không giận, ôm món đồ chơi lông xù của mình định trèo lên chiếc ghế bên cạnh Tiêu Sở Nhung để ngồi cùng cậu.

Nhưng cô bé còn nhỏ, trèo lên có chút khó khăn, trên tay lại còn ôm một con thú bông càng thêm bất tiện. Khó khăn lắm mới trèo lên được một chân, đang định trèo chân còn lại thì không ngờ trọng tâm không vững, trực tiếp ngã nhào sang bên cạnh ghế.

Tiêu Sở Nhung tuy đang tập trung vào bàn cờ, nhưng phản ứng lại rất nhanh. Lúc bé gái ngã xuống, cậu theo bản năng túm lấy cô bé một cái. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, sức lực không lớn như vậy, không giữ được bé gái, ngược lại còn bị kéo theo ngã xuống đất.

Lòng bàn tay bị cọ xuống đất có chút đau, cậu lại không kịp để ý, vội vàng bò dậy, định đỡ bé gái đang ngã trên đất khóc ré lên.

Ván bài đã bắt đầu, trên bàn rất náo nhiệt, tiếng khóc của trẻ con người lớn cũng không nghe thấy. Nhưng mẹ của bé gái vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, thấy con gái ngã khóc, vội vàng chạy mấy bước nhanh đến bế con lên.

Bàn tay Tiêu Sở Nhung định đỡ liền hụt hẫng. Tiểu Cầm ôm con gái lau nước mắt, vội vàng dỗ dành: “Không sao không sao, ngã thì đứng dậy là được rồi.”

“Hu hu hu, thỏ thỏ.” Bé gái lại nhìn thoáng qua con thỏ bông, thấy bị bẩn một mảng, khóc càng thêm thương tâm: “Thỏ thỏ bẩn rồi.”

“Không sao, bẩn thì lát nữa về mẹ giặt sạch cho con nhé?” Tiểu Cầm ôm con gái ngồi xuống ghế, bàn tay to lau khô nước mắt cho con, vừa dỗ dành, vừa gọi “cục cưng”, “thịt thà” của mẹ, vừa hôn lên má con.

Tiểu Nhung đứng một bên nhìn, Tiểu Cầm chỉ lo dỗ con gái, cũng không hề nhìn thấy cậu.

Trương Uyển Như từ phòng của Tiêu lão thái thái bước ra thì đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này. Tiểu Nhung ngơ ngác đứng một bên nhìn bé gái được mẹ ôm vào lòng vừa dỗ dành vừa hôn hít, bóng dáng nhỏ bé lộ rõ vẻ bơ vơ.

Cậu bé tính cách hướng nội, không mấy khi biểu lộ cảm xúc của mình. Giờ phút này, nhìn cảnh tượng này, đáy mắt cậu lại lộ rõ vài phần ao ước.

Trương Uyển Như đột nhiên nhớ lại đoạn miêu tả về nhân vật phản diện Tiêu Sở Nhung trong tiểu thuyết, nói rằng cậu giống như một con chuột cống hôi hám đứng trong góc tối nhìn trộm hạnh phúc của người khác.

Đã từng vì đoạn miêu tả này mà lòng cô như bị kim châm. Cô không thể tưởng tượng nổi đó rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào. Mà bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng này, cảnh tượng đó nháy mắt trở nên cụ thể hóa.

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.