0 chữ
Chương 12
Chương 12
“Con ở nhà chờ một lát, ba mẹ về ngay.” Tiêu Bỉnh Văn dặn dò Tiểu Nhung trước khi đi.
Cậu bé đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người rồi gật gật đầu.
Trương Uyển Như không biết sẽ ở lại đây bao lâu nên tùy tiện tìm một nhà nghỉ ở tạm, cố gắng chọn nơi rẻ nhất. Tiêu Bỉnh Văn đỗ xe bên đường, con hẻm này xe không vào được, anh xuống xe đi theo cô xuyên qua mấy con ngõ nhỏ mới tới nơi. Đến cửa nhà nghỉ, sắc mặt anh càng thêm nặng nề. Nhà nghỉ này trông cũ kỹ, hành lang tối tăm ẩm thấp, tỏa ra một thứ mùi ẩm mốc khó chịu. Nhưng anh không nói gì, lẳng lặng theo sau cô lên lầu.
Trương Uyển Như dừng lại trước một căn phòng rồi mở cửa. Bên trong đồ đạc cũng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường nhỏ, ngay cả bàn cũng không có. Cạnh giường đặt một chiếc túi xách không lớn.
Trương Uyển Như cất bánh xà phòng và khăn mặt trên giường vào túi xách. Tiêu Bỉnh Văn nhìn một vòng không thấy hành lý nào khác, anh hỏi: “Đồ của em chỉ có vậy thôi à?”
“Ừm.”
“Trông không giống như em định ở lại lâu dài.”
“Đồ của em vốn dĩ không nhiều.”
Tiêu Bỉnh Văn cũng không hỏi nhiều thêm, thực tế thì mối quan hệ của hai người họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
“Đi thôi.”
Trương Uyển Như đang định xách túi lên thì một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước. Trương Uyển Như thoáng kinh ngạc, chiếc túi xách này của cô tuy không lớn, nhưng đồ đạc nhét bên trong rất chắc chắn, nặng trịch. Cô phải dùng cả hai tay mới nhấc nổi, không ngờ anh chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng xách lên.
Trương Uyển Như xuống lầu làm thủ tục trả phòng, Tiêu Bỉnh Văn đã đặt chiếc túi xách của cô vào cốp xe. Trương Uyển Như đột nhiên có chút hoang mang, cô thật sự đã trở về rồi, thậm chí sắp phải ở chung với Tiêu Bỉnh Văn. Bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại, càng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày ở cùng anh.
Trong khoảng thời gian này, cô cũng thường xuyên nghi ngờ liệu có phải mình đã quá nhạy cảm hay không, chỉ vì một giấc mơ mà quay về, lại muốn dính dáng đến Tiêu Bỉnh Văn, lại phải một lần nữa đối mặt với bóng ma cả đời đó.
Tiêu Bỉnh Văn lên xe thấy cô vẫn chưa động đậy, anh nhìn qua cửa sổ xe, nói với cô một câu: “Còn do dự gì nữa? Quên lấy gì à?”
Trương Uyển Như hoàn hồn, bước lên xe. Nếu đó không phải là mơ thì sao? Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ đó vẫn là con của cô. Cô không muốn tay nó nhuốm đầy máu tươi, không muốn nó biến thành một con quỷ.
Khi quay lại, Tiêu Sở Nhung đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình. Nhà mới, đồ đạc cũng rất mới. Sô pha bọc da, phía trước là chiếc bàn trà rộng rãi, chân bàn bằng đá cẩm thạch, mặt bàn bằng kính, đối diện là một chiếc ti vi cỡ lớn. Thời buổi này, người mua được ti vi lớn không nhiều, lại còn là hàng nhập khẩu. Nhưng Tiêu Bỉnh Văn gia cảnh giàu có, bản thân lại mở xưởng, việc mua một chiếc ti vi đối với anh mà nói cũng không khó khăn gì.
Tiêu Sở Nhung xem hoạt hình, mắt lại thỉnh thoảng liếc ra cửa, đợi một lúc lâu không thấy ai, cậu bé lại chạy ra cửa sổ nhìn xuống lầu. Mãi đến khi cửa mở, ba dắt cô ấy bước vào, cậu bé lúc này mới hoàn toàn thu mình vào sô pha.
Căn nhà rất rộng, nhìn qua chắc cũng hơn một trăm mét vuông. Bên cạnh phòng khách là một hành lang dài, hai bên hành lang là các phòng khác nhau. Trương Uyển Như hỏi: “Em ở phòng nào?”
Tiêu Bỉnh Văn chỉ vào một căn phòng nói: “Đây là phòng ngủ chính, anh ở. Phòng này của Tiểu Nhung, còn phòng kia của dì Triệu.”
Trương Uyển Như đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại dừng ở đó. Cô ngạc nhiên hỏi: “Không còn phòng nào khác sao?”
Tiêu Bỉnh Văn đút hai tay vào túi quần tây, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mang vài phần sâu xa: “Xem em muốn ở đâu.”
Cậu bé đưa mắt nhìn qua lại giữa hai người rồi gật gật đầu.
Trương Uyển Như không biết sẽ ở lại đây bao lâu nên tùy tiện tìm một nhà nghỉ ở tạm, cố gắng chọn nơi rẻ nhất. Tiêu Bỉnh Văn đỗ xe bên đường, con hẻm này xe không vào được, anh xuống xe đi theo cô xuyên qua mấy con ngõ nhỏ mới tới nơi. Đến cửa nhà nghỉ, sắc mặt anh càng thêm nặng nề. Nhà nghỉ này trông cũ kỹ, hành lang tối tăm ẩm thấp, tỏa ra một thứ mùi ẩm mốc khó chịu. Nhưng anh không nói gì, lẳng lặng theo sau cô lên lầu.
Trương Uyển Như dừng lại trước một căn phòng rồi mở cửa. Bên trong đồ đạc cũng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường nhỏ, ngay cả bàn cũng không có. Cạnh giường đặt một chiếc túi xách không lớn.
“Ừm.”
“Trông không giống như em định ở lại lâu dài.”
“Đồ của em vốn dĩ không nhiều.”
Tiêu Bỉnh Văn cũng không hỏi nhiều thêm, thực tế thì mối quan hệ của hai người họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
“Đi thôi.”
Trương Uyển Như đang định xách túi lên thì một bàn tay đã nhanh hơn cô một bước. Trương Uyển Như thoáng kinh ngạc, chiếc túi xách này của cô tuy không lớn, nhưng đồ đạc nhét bên trong rất chắc chắn, nặng trịch. Cô phải dùng cả hai tay mới nhấc nổi, không ngờ anh chỉ dùng một tay đã nhẹ nhàng xách lên.
Trương Uyển Như xuống lầu làm thủ tục trả phòng, Tiêu Bỉnh Văn đã đặt chiếc túi xách của cô vào cốp xe. Trương Uyển Như đột nhiên có chút hoang mang, cô thật sự đã trở về rồi, thậm chí sắp phải ở chung với Tiêu Bỉnh Văn. Bao nhiêu năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ quay lại, càng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày ở cùng anh.
Tiêu Bỉnh Văn lên xe thấy cô vẫn chưa động đậy, anh nhìn qua cửa sổ xe, nói với cô một câu: “Còn do dự gì nữa? Quên lấy gì à?”
Trương Uyển Như hoàn hồn, bước lên xe. Nếu đó không phải là mơ thì sao? Dù thế nào đi nữa, đứa trẻ đó vẫn là con của cô. Cô không muốn tay nó nhuốm đầy máu tươi, không muốn nó biến thành một con quỷ.
Khi quay lại, Tiêu Sở Nhung đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình. Nhà mới, đồ đạc cũng rất mới. Sô pha bọc da, phía trước là chiếc bàn trà rộng rãi, chân bàn bằng đá cẩm thạch, mặt bàn bằng kính, đối diện là một chiếc ti vi cỡ lớn. Thời buổi này, người mua được ti vi lớn không nhiều, lại còn là hàng nhập khẩu. Nhưng Tiêu Bỉnh Văn gia cảnh giàu có, bản thân lại mở xưởng, việc mua một chiếc ti vi đối với anh mà nói cũng không khó khăn gì.
Căn nhà rất rộng, nhìn qua chắc cũng hơn một trăm mét vuông. Bên cạnh phòng khách là một hành lang dài, hai bên hành lang là các phòng khác nhau. Trương Uyển Như hỏi: “Em ở phòng nào?”
Tiêu Bỉnh Văn chỉ vào một căn phòng nói: “Đây là phòng ngủ chính, anh ở. Phòng này của Tiểu Nhung, còn phòng kia của dì Triệu.”
Trương Uyển Như đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại dừng ở đó. Cô ngạc nhiên hỏi: “Không còn phòng nào khác sao?”
Tiêu Bỉnh Văn đút hai tay vào túi quần tây, không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mang vài phần sâu xa: “Xem em muốn ở đâu.”
4
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
