TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Anh vận một thân áo sơ mi quần tây chỉnh tề, nhưng lúc này dáng vẻ lại toát lên vài phần lười biếng phóng khoáng, dù ăn mặc nghiêm túc đến vậy cũng không át đi được.

Trương Uyển Như lập tức thấy xấu hổ. Cô đồng ý quay về ở mà lại không hỏi rõ xem bên này còn phòng trống hay không. Cô cứ ngỡ không cần hỏi nhiều thì đó là điều mặc định rồi.

Nếu chỉ có ba phòng, cô ngủ chung với ai cũng không thích hợp. Ngủ chung với dì Triệu thì phòng của người giúp việc vốn đã nhỏ. Ngủ chung với đứa trẻ, đứa trẻ cũng cần không gian riêng tư, hơn nữa bọn họ bao nhiêu năm không gặp, vẫn chưa thân thiết đến vậy. Còn ngủ chung với Tiêu Bỉnh Văn thì càng không thể nào. Cô và Tiêu Bỉnh Văn nếu không phải vì một sự cố ngoài ý muốn thì cũng chẳng khác gì người xa lạ.

Nhìn dáng vẻ bối rối, lúng túng của cô, Tiêu Bỉnh Văn dường như cảm thấy khá thú vị. Anh cong môi cười cười, cũng không trêu cô nữa, nói: “Anh còn chưa nói xong mà, bên kia còn một phòng cho khách.”

Trương Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, mãi lúc sau mới nhận ra, hình như anh đang trêu cô thì phải?

Nhưng cô nghĩ chắc anh không nhàm chán đến vậy đâu, nên cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng cất đồ.

Tiêu Bỉnh Văn quay ra thì thấy Tiêu Sở Nhung vốn đang ngồi trên sô pha xem ti vi lại nghển cổ nhìn về phía hành lang. Đứa trẻ này ngày thường rầu rĩ, vẻ mặt chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì, giờ có thêm người, nó dường như cũng hoạt bát hơn một chút.

Tiêu Bỉnh Văn ngồi xuống bên cạnh cậu bé, bàn tay to xoa xoa đầu con. Thấy chiếc xe đồ chơi vẫn còn đặt trên đùi con, chưa bóc ra, anh hỏi: “Thích không con?”

Cậu bé gật gật đầu. Tiêu Bỉnh Văn nói: “Ra là con thích xe đồ chơi à? Sao lần trước bác con mua cho mà không thấy con chơi?”

Cậu bé không nói gì. Tiêu Bỉnh Văn cười nói: “Là do người mua khác nhau phải không?”

Cậu bé vẫn không nói, nhưng Tiêu Bỉnh Văn đã hiểu ý, mỉm cười.

Máy nhắn tin của Tiêu Bỉnh Văn đúng lúc này reo lên. Anh cầm lấy xem, là một dãy số quen thuộc, biết là người nhà cũ gọi tới. Vì chuyện gì thì anh cũng đoán được phần nào. Anh không muốn gọi lại, nhưng chẳng mấy chốc điện thoại bàn trong nhà lại reo, không còn cách nào khác, Tiêu Bỉnh Văn đành phải nhấc máy.

Người gọi điện tới là Tiêu lão thái thái. Điện thoại vừa kết nối, Tiêu lão thái thái đã nói: “Ngày mai con không đến xưởng đúng không?”

“Mai con nghỉ.”

“Ngày mai đưa Tiểu Nhung về ăn một bữa cơm.”

Xưởng cuối tuần được nghỉ một ngày, thỉnh thoảng anh sẽ đưa Tiểu Nhung về thăm hai ông bà, cho nên bên đó không có việc gì cũng sẽ không thúc giục họ qua. Nghĩ đến việc ông bà mấy năm nay rất thích thú chuyện xem mắt cho anh, bà cụ cố ý gọi anh về chắc lại vì chuyện này.

Tiêu Bỉnh Văn nói: “Ngày mai không tiện lắm ạ.”

“Sao lại không tiện? Ngày mai con không phải nghỉ sao?” Bà cụ tuôn một tràng: “Mẹ nói cho con biết, ngày mai dù con có chuyện gì cũng phải gác lại cho mẹ. Lần trước con bé Văn Phượng đến tìm con, con lại để người ta sang một bên, chuyện này phải đền lỗi cho người ta đàng hoàng. Con bé Văn Phượng tốt nghiệp đại học đàng hoàng, giờ lại làm ở ngân hàng, quan trọng nhất là người ta cũng không chê con có con riêng. Người ta chủ động đến tìm con, con thì hay rồi, còn để người ta leo cây. Chuyện này đừng nói bác gái con giận, mẹ cũng giận nữa. Ngày mai trước khi đến chuẩn bị quà cáp đến xin lỗi người ta đi.”

Quả nhiên không ngoài dự đoán, bà cụ này lại sắp xếp xem mắt cho anh. Trước kia anh đã không có hứng thú, bây giờ lại càng có lý do để không đi.

“Thật sự không tiện ạ.”

“Rốt cuộc con có cái gì mà không tiện?” Bà cụ tức giận nói: “Dù bên con trời có sập thì ngày mai cũng phải về đây cho mẹ!”

5

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.