0 chữ
Chương 11
Chương 11
Đây là câu đầu tiên cậu nói sau khi nhìn thấy Trương Uyển Như. Trương Uyển Như thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé không gọi cô, cô có thể hiểu được. Rốt cuộc bao nhiêu năm không ở bên, đến mặt còn chẳng quen, đột nhiên phải gọi một người xa lạ là mẹ, đứa trẻ nào mà chịu? Nhưng xem tình hình trước mắt, cậu bé hẳn là cũng không ghét cô, ít nhất quà cô tặng cậu cũng bằng lòng nhận. Cô muốn quay về bên cạnh cậu, nghĩ lại cũng không khó khăn như cô tưởng.
“Tiêu Nhung, còn nửa tiết học nữa chưa xong, chúng ta học nốt những từ còn lại nhé con?”
Giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí có chút kỳ quặc. Trương Uyển Như nghĩ, cũng không thể làm trễ việc học của con, những chuyện còn lại đợi con học xong rồi nói. Nào ngờ lại nghe Tiêu Bỉnh Văn nói: “Hôm nay không học nữa, hai ngày này cho nó nghỉ đi. Cô Vương ngày mai cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nụ cười của Vương Lệ Hoa có chút gượng gạo. Nhưng cô làm gia sư, mọi việc đều do chủ nhà quyết định, cô cũng không tiện nói gì thêm, đành vào phòng thu dọn đồ đạc rồi bước ra, nói với Tiêu Sở Nhung: “Tiểu Nhung, cô giáo về nhé, hẹn gặp lại con mấy hôm nữa.”
Tiêu Sở Nhung tuy tính tình trầm lặng, nhưng mỗi lần cô giáo ra về cậu đều lễ phép chào tạm biệt. Lần này, ánh mắt cậu lại bị chiếc xe đồ chơi trên tay thu hút, cứ nhìn chằm chằm vào nó, dường như không nghe thấy lời cô nói.
Ngược lại, Tiêu Bỉnh Văn lại khách sáo nói một câu: “Cô Vương đi thong thả.”
Vương Lệ Hoa đành phải thu lại ánh mắt rồi ra cửa.
Tiêu Bỉnh Văn nói: “Không phải em có chuyện muốn nói với thằng bé sao, giờ cũng không có người ngoài.”
Cô Vương đi rồi, dì Triệu cũng vào bếp bận rộn, trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ. Nói một cách nghiêm túc, tuy Trương Uyển Như và Tiêu Bỉnh Văn có một đứa con chung, nhưng trước đó hai người nước sông không phạm nước giếng, thậm chí cô còn có chút ghét người đàn ông này. Cho nên câu “không có người ngoài” của Tiêu Bỉnh Văn nghe sao cũng thấy là lạ.
Nhưng Trương Uyển Như cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô đến đây là để xin sự đồng ý của cậu bé. Trương Uyển Như cân nhắc một chút, cảm thấy vẫn nên nói thẳng thì hơn.
“Tiểu Nhung, cô định quay về ở cùng hai ba con. Cô đã bàn với ba con rồi, ba đồng ý. Cô đến đây là muốn hỏi xem con có đồng ý cho cô quay về ở cùng hai ba con không?”
Ánh mắt trong veo mang theo vẻ nghi hoặc dừng trên người Trương Uyển Như, giọng nói có chút non nớt khe khẽ hỏi: “Cô sẽ ở bao lâu ạ?”
Trương Uyển Như nói: “Cô sẽ ở rất lâu, ở cho đến khi con lớn khôn mới thôi.”
Nếu vết thương đã tồn tại, vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. Có thể bù đắp được đến đâu cô không dám chắc, nhưng cô sẽ làm mọi cách có thể để ngăn cản cậu trở thành con quỷ của tương lai.
Trương Uyển Như dè dặt hỏi lại: “Vậy… con có đồng ý cho cô quay về không?”
Cậu bé im lặng một lát, sau đó gật gật đầu. Lúc này Trương Uyển Như mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Dễ dàng hơn cô tưởng tượng nhiều. Cậu bé dường như cũng không căm ghét cô đến vậy, ít nhất việc cô muốn quay về, cậu cũng không hề phản cảm.
Trương Uyển Như đứng dậy, Tiêu Bỉnh Văn liền nhân tiện hỏi một câu: “Tiểu Nhung cũng đồng ý cho em quay về rồi, em định khi nào dọn qua?”
“Xem khi nào hai ba con tiện ạ.”
“Hôm nay anh rất tiện, không có việc gì cả, vừa hay Tiểu Nhung cũng đang ở nhà.”
“…”
Vẻ mặt anh vẫn như thường, không chút biểu cảm, Trương Uyển Như cũng không nghĩ nhiều, có lẽ hôm nay anh không bận rộn thật. Cô cũng dứt khoát nói: “Vậy được rồi, em về thu dọn một chút rồi qua ngay.”
“Để anh đi cùng em, có thêm người cũng nhanh hơn.”
Trương Uyển Như định nói thực ra đồ đạc của cô không nhiều, cũng chẳng phiền phức gì. Nhưng nghĩ lại, đã đồng ý về ở chung rồi thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng, anh có xe thì quả thực tiện hơn nhiều, nên cô đồng ý.
“Tiêu Nhung, còn nửa tiết học nữa chưa xong, chúng ta học nốt những từ còn lại nhé con?”
Giọng nói đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí có chút kỳ quặc. Trương Uyển Như nghĩ, cũng không thể làm trễ việc học của con, những chuyện còn lại đợi con học xong rồi nói. Nào ngờ lại nghe Tiêu Bỉnh Văn nói: “Hôm nay không học nữa, hai ngày này cho nó nghỉ đi. Cô Vương ngày mai cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Tiêu Sở Nhung tuy tính tình trầm lặng, nhưng mỗi lần cô giáo ra về cậu đều lễ phép chào tạm biệt. Lần này, ánh mắt cậu lại bị chiếc xe đồ chơi trên tay thu hút, cứ nhìn chằm chằm vào nó, dường như không nghe thấy lời cô nói.
Ngược lại, Tiêu Bỉnh Văn lại khách sáo nói một câu: “Cô Vương đi thong thả.”
Vương Lệ Hoa đành phải thu lại ánh mắt rồi ra cửa.
Tiêu Bỉnh Văn nói: “Không phải em có chuyện muốn nói với thằng bé sao, giờ cũng không có người ngoài.”
Cô Vương đi rồi, dì Triệu cũng vào bếp bận rộn, trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ. Nói một cách nghiêm túc, tuy Trương Uyển Như và Tiêu Bỉnh Văn có một đứa con chung, nhưng trước đó hai người nước sông không phạm nước giếng, thậm chí cô còn có chút ghét người đàn ông này. Cho nên câu “không có người ngoài” của Tiêu Bỉnh Văn nghe sao cũng thấy là lạ.
“Tiểu Nhung, cô định quay về ở cùng hai ba con. Cô đã bàn với ba con rồi, ba đồng ý. Cô đến đây là muốn hỏi xem con có đồng ý cho cô quay về ở cùng hai ba con không?”
Ánh mắt trong veo mang theo vẻ nghi hoặc dừng trên người Trương Uyển Như, giọng nói có chút non nớt khe khẽ hỏi: “Cô sẽ ở bao lâu ạ?”
Trương Uyển Như nói: “Cô sẽ ở rất lâu, ở cho đến khi con lớn khôn mới thôi.”
Nếu vết thương đã tồn tại, vậy thì cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp. Có thể bù đắp được đến đâu cô không dám chắc, nhưng cô sẽ làm mọi cách có thể để ngăn cản cậu trở thành con quỷ của tương lai.
Trương Uyển Như dè dặt hỏi lại: “Vậy… con có đồng ý cho cô quay về không?”
Trương Uyển Như đứng dậy, Tiêu Bỉnh Văn liền nhân tiện hỏi một câu: “Tiểu Nhung cũng đồng ý cho em quay về rồi, em định khi nào dọn qua?”
“Xem khi nào hai ba con tiện ạ.”
“Hôm nay anh rất tiện, không có việc gì cả, vừa hay Tiểu Nhung cũng đang ở nhà.”
“…”
Vẻ mặt anh vẫn như thường, không chút biểu cảm, Trương Uyển Như cũng không nghĩ nhiều, có lẽ hôm nay anh không bận rộn thật. Cô cũng dứt khoát nói: “Vậy được rồi, em về thu dọn một chút rồi qua ngay.”
“Để anh đi cùng em, có thêm người cũng nhanh hơn.”
Trương Uyển Như định nói thực ra đồ đạc của cô không nhiều, cũng chẳng phiền phức gì. Nhưng nghĩ lại, đã đồng ý về ở chung rồi thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng, anh có xe thì quả thực tiện hơn nhiều, nên cô đồng ý.
5
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
