TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 31: Xe Đạp - Xe Điện

Từ lâu, Từ Tùng Hải chỉ là một người bình thường ở căn cứ Nam Phương.

Năm nay ông đã bốn mươi tuổi, tuy còn khỏe mạnh, tráng kiện, nhưng vì không phải dị năng giả nên có rất nhiều việc ông không thể làm, lượng vật tư kiếm được cũng chẳng đáng là bao.

Ông và vợ kết hôn đã nhiều năm, chỉ sinh được một cô con gái.

Con gái ông năm nay vừa mới mười mấy tuổi.

Cả nhà ba người đều là người thường, không ai thức tỉnh dị năng cả.

Trong nhà ông Từ còn có ba cụ già.

Mẹ ông đã mất từ trước khi mạt thế ập đến, nhưng ba ông và cha mẹ vợ vẫn do vợ chồng ông phụng dưỡng.

Dù bây giờ đã đến thời mạt thế, họ vẫn tiếp tục chăm lo cho ba cụ già ấy.

Thực ra, ban đầu ba cụ từng muốn tự sát, không muốn trở thành gánh nặng cho con cháu.

Trong thời thế như thế này, người già như họ có thể giúp được gì? Họ chỉ sợ làm liên lụy đến cả nhà.

Từ Tùng Hải rất biết ơn, biết ơn vì căn cứ Nam Phương được thành lập kịp thời, nếu không ba cụ già trong nhà ông thật sự đã chết để giảm bớt gánh nặng cho con cái rồi.

Nói thật, gia đình họ Từ gánh vác rất nặng.

May mà căn cứ Nam Phương là căn cứ chính quy do chính phủ thành lập, những người cầm quyền quản lý rất tốt.

Nếu không thì vợ ông, một người phụ nữ xinh đẹp, và cô con gái tuổi trăng tròn của ông, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Con gái ông, Từ Lạc Lạc, thực sự rất xinh đẹp.

Mới mười bốn tuổi, tuy người còn gầy gò, nhưng gương mặt ấy... chỉ cần liếc mắt là biết sau này sẽ trở thành đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Mười bốn tuổi vẫn còn rất non nớt, nhưng trong thời loạn lạc này, cũng không thiếu kẻ đạo đức băng hoại nhòm ngó Lạc Lạc.

Chẳng hạn như gã từng than phiền về việc cấp trên căn cứ muốn hại chết dân thường.

“Chú Từ, nhà mình thật sự muốn ra ngoài sao? Ra khỏi khu vực căn cứ, nhỡ xảy ra chuyện thì sao?” Một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt lo lắng hỏi Từ Tùng Hải.

“Chú Từ, Lạc Lạc còn nhỏ vậy mà, nếu cùng đi ra ngoài mà gặp nguy hiểm thì làm sao? Hay là... cứ để con bé ở lại đi? Con có thể chăm sóc giúp ạ.” Gã vừa nói vừa đập tay lên ngực cam đoan.

“Không cần.” Từ Tùng Hải lạnh mặt, nói: "Chúng tôi sẽ tự chăm sóc con gái.”

Nếu không phải gã chưa làm gì thật sự quá đáng, ông đã đấm cho một trận rồi.

Chỉ là gã này khiến ông cực kỳ chán ghét. Con gái ông sao có thể giao cho kẻ như thế chăm sóc được?

“A Tùng, đội sắp tập hợp xong rồi, ông đừng chậm trễ nữa.” Cha ông gọi với từ phía xa.

Từ Lạc Lạc nắm tay bà ngoại, chẳng buồn nhìn gã lười nhác vô dụng kia lấy một cái.

“Đi thôi anh.” Vợ ông, Lương Vân nói.

Họ phải nhanh chóng đến điểm tập kết, để còn cùng mọi người ra ngoài thu gom vật tư đổi lấy điểm.

Từ Tùng Hải cũng lười dây dưa, dẫn vợ con và ba cụ già đến chỗ tập hợp, cùng đoàn lớn xuất phát.

Số người sống sót trong căn cứ Nam Phương không ít, từng đợt người được đưa ra ngoài.

Đội của Từ Tùng Hải lần này có tổng cộng ba trăm người.

Họ được đưa đến thành phố F bằng xe bay, sau đó chia thành từng nhóm nhỏ đi tìm vật tư.

“Mẹ ơi, mấy cái này đổi điểm được không ạ?” Từ Lạc Lạc chỉ vào dãy xe đạp và xe điện chia sẻ trên phố hỏi mẹ.

Năm 2099, trên đường vẫn còn hệ thống xe đạp và xe điện chia sẻ.

Giờ đây chúng đều bị bỏ hoang, dù xe điện còn điện, nhưng không khởi động được thì cũng không chạy được.

Hơn nữa, xe đạp và xe điện không có bất kỳ thiết bị bảo vệ nào, nếu đang đi mà bị tang thi đuổi kịp, rất dễ bị thương.

Tốc độ của xe đạp và xe điện cũng không đủ nhanh, đó là một trong những lý do khiến chúng bị bỏ rơi sau mạt thế.

“Ông xã?” Lương Vân quay sang hỏi chồng.

“Tất nhiên là có thể đổi được.” Từ Tùng Hải gật đầu: "Em xem, trên đó viết rồi mà, xe bỏ hoang đều có thể đổi điểm. Xe đạp được 30 điểm, xe điện là 50 điểm.”

“Vậy ba ơi, chúng ta gom mấy cái xe đạp và xe điện đem đi đổi nhé?” Từ Lạc Lạc vui vẻ đề nghị.

“Vận chuyển kiểu gì đây?” Từ Tùng Hải nhíu mày.

“Xe đạp vẫn dùng được mà.” Lương Vân nói: "Cột xe điện lên yên sau xe đạp, rồi đạp về thôi.”

Mọi người nghe xong đều thấy ý kiến hay.

Thế là cả nhà sáu người họ gom lại đống xe đạp, xe điện, rồi đạp xe mang về khách sạn Ôn Tửu.

Cha mẹ vợ và cha của Từ Tùng Hải tuy đã lớn tuổi, nhưng sức khỏe vẫn tốt.

Sau xe đạp buộc thêm một chiếc xe điện cũng vẫn chở được.

Cả nhà họ Từ chạy đi chạy lại vài lần, cuối cùng cũng mang được hơn chục chiếc xe đạp và xe điện đến khách sạn Ôn Tửu.

Cả nhà họ đã đăng ký thông tin cá nhân, kể cả ba cụ già cũng không ngoại lệ. Sau khi đổi xe lấy điểm, điểm số được nạp vào thẻ thông tin của từng người.

Từ Tùng Hải lấy điểm đi mua vài cái sandwich ở nhà ăn, rồi cả nhà sáu người lại tiếp tục ra ngoài tìm vật tư.

“Thật sự đổi được đồ ăn rồi này!” Vừa ăn sandwich, Từ Lạc Lạc vừa reo lên vui sướиɠ: "Ba ơi, chúng ta không cần đi gϊếŧ tang thi mà vẫn có cái ăn rồi!”

Lạc Lạc mới mười bốn tuổi, chưa có dị năng.

Dù đã bắt đầu tập luyện cùng mọi người, nhưng sức lực vẫn yếu lắm.

Cả nhà đều lo cho con bé, nên chưa từng để nó ra ngoài gϊếŧ tang thi.

Thật ra con bé cũng rất sợ tang thi, gan lại nhỏ.

Bình thường toàn là cha, Từ Tùng Hải ra ngoài gϊếŧ tang thi, làm nhiệm vụ đổi vật tư. Mẹ cô cũng cố gắng ra ngoài tìm đường kiếm điểm.

Con bé luôn lo sợ ba mẹ sẽ gặp chuyện, rồi ba cụ già ở nhà sẽ không biết sống sao.

Nhưng bây giờ thì ổn rồi, nhà họ cũng có thể tự tìm vật tư để đổi điểm.

“Mẹ ơi, cái sandwich này ngon quá trời luôn!” Từ Lạc Lạc hớn hở nói: "Từ trước đến giờ con chưa bao giờ được ăn sandwich ngon như vầy á!”

Trước mạt thế, nhà họ Từ chỉ là một gia đình bình thường, thu nhập hàng năm của ông Từ chỉ tầm ba trăm ngàn, tính ra cũng chỉ là gia đình trung lưu.

Thế nên, những món ăn sang trọng, cao cấp… Lạc Lạc chưa từng được nếm thử.

Nhưng giờ thì khác, chỉ cần cắn một miếng sandwich là biết: món này ngon hơn cả những thứ từng nghe nói ở nhà hàng năm sao.

“Ừ, ngon thật đấy.” Lương Vân cũng ăn rất hạnh phúc, đúng là quá ngon.

“Chồng à, sau này nhà mình sẽ không phải lo bị đói nữa rồi.” Cô vui vẻ nói.

“Ừ.” Từ Tùng Hải gật đầu.

“Đi thôi đi thôi, mình phải tranh thủ tìm thêm đồ để đổi điểm!” Cha ông giục giã.

Cả nhà giữ lại những chiếc xe đạp, ai nấy đều đạp xe rong ruổi trên những con phố đã được dọn sạch nguy hiểm, tiếp tục tìm kiếm vật tư.

Họ phải tìm được nhiều thứ hơn để đổi điểm, như vậy mới có thể ăn uống đầy đủ, không bị đói nữa.

Nhà họ còn có Lạc Lạc mới mười bốn tuổi, đang tuổi lớn, càng không thể để con bé bị đói.

Cái khách sạn có thể đổi đồ ăn này đúng là cứu tinh của cả gia đình họ.

(Hết chương)

4

0

4 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.