0 chữ
Chương 10
Chương 10: Phòng 802
Người quen mà Ôn Tửu và Hạ Túy nhắc đến chính là Tần Hân.
Tần Hân vốn đã làm việc ở khách sạn suốt nhiều năm, trước đây là một bác sĩ, sau đó còn tiếp tục học lên để nâng cao tay nghề, giờ y thuật của cô đã vô cùng thành thạo.
Ôn Tửu thật không ngờ nhân viên y tế mà mình quay trúng lại chính là Tần Hân, và tạm thời chỉ có một mình cô.
Hiện tại, hệ thống vẫn chưa mở khoá tính năng rút thăm nhân viên tiếp theo, nên bạn trai của Tần Hân, Diệp Vân Quyết, chắc chắn chưa đến lượt xuất hiện.
Sau khi sử dụng thẻ triệu hồi, trước mặt Ôn Tửu và Hạ Túy lập tức hiện ra bóng dáng của một người mặc áo blouse trắng.
“Quản lý?" Tần Hân vừa mở mắt ra đã thấy Ôn Tửu, tất nhiên là cũng không thể không chú ý đến Hạ Túy đang đứng bên cạnh.
Tần Hân vẫn còn ngơ ngác, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Rõ ràng cô vừa mới nghe thấy tiếng quản lý hỏi mình có muốn đi công tác hay không, mở mắt ra đã thấy xuất hiện ở chỗ lạ hoắc này rồi?
Tần Hân quan sát khắp đại sảnh khách sạn, thấy hoàn toàn không giống nơi mình từng làm việc trước đó, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Tửu ngại ngùng cười rồi bắt đầu giải thích sơ qua tình hình hiện tại cho cô.
“Ý em là… chúng ta không thể quay về được nữa?" Tần Hân sửng sốt.
“Không, không phải đâu, vẫn có thể quay về mà." Ôn Tửu vội vàng trấn an.
Hệ thống đã nói rõ ràng, chỉ cần cô nâng cấp khách sạn lên cấp tối đa một lần nữa, là có thể đưa tất cả nhân viên quay trở lại thế giới ban đầu.
Không cần lo sẽ bị kẹt lại ở mạt thế mãi mãi, chỉ cần nâng cấp xong là có thể rời đi.
Ôn Tửu có gia đình, Tần Hân cũng có người thân, ai cũng muốn được quay về. Vậy nên mục tiêu hiện tại là: nâng cấp khách sạn bằng mọi giá.
Tần Hân thở dài, bất lực nói: “Thôi được rồi, cứ xem như là đi công tác… dài ngày vậy.”
Dù sao cô cũng tin tưởng quản lý của mình.
Nếu đã đảm bảo sẽ sống sót ở nơi này, thì cô cũng chẳng cần quá lo về thời gian.
Công việc và người thân của cô đều đã quen với việc cô hay “biến mất kỳ lạ" nên cũng không có gì là không chấp nhận nổi. Đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Ôn Tửu mỉm cười: “Khách sạn bọn mình hiện giờ đã mở khoá phòng y tế rồi, chỗ làm việc của chị chính là ở đó.”
Cô dẫn Tần Hân đến phòng y tế và giới thiệu: “Hiện tại trong phòng chỉ có từng này thiết bị, còn lại đa phần là các loại hộp y tế, chị tự xem rồi sắp xếp nhé, em cũng không rành mấy thứ này.”
Tần Hân gật đầu. Dù điều kiện có hơi đơn sơ nhưng cô cũng không thấy phiền gì.
Tuy trang thiết bị y tế khá ít, nhưng Ôn Tửu trong lúc quay thăm trúng được khá nhiều hộp thuốc y tế.
Trong đó có các loại thuốc phổ thông, bông, gạc, băng cá nhân, dán vết thương, v.v… Với cô thì tạm thời là đủ dùng rồi.
“Để em đưa chị đi xem ký túc xá." Ôn Tửu kéo Tần Hân ra khỏi phòng y tế, đi ngang qua sảnh lễ tân còn không quên dặn Hạ Túy:
“A Túy, anh giúp em trông sảnh chút nha, có khách thì tiếp giúp, em đưa chị Hân đi xem phòng.”
“Ừ." Hạ Túy gật đầu. Dù sao giờ cũng chẳng có khách, giúp cô trông quầy cũng không vấn đề gì.
Ôn Tửu đưa Tần Hân lên tầng 8 bằng thang máy, mở cửa phòng 802 rồi giới thiệu ký túc xá.
“Hiện giờ trong tiệm chỉ có ba người là em, anh Túy và chị. Em với anh ấy ở phòng 801 bên cạnh, phòng này là của chị.”
“Phòng còn lại, nếu sau này có thêm nhân viên mới thì sẽ để họ ở đó." Ôn Tửu nói thêm.
Tần Hân mỉm cười nghe quản lý giới thiệu, nhìn quanh một vòng và tỏ ra rất hài lòng với chỗ ở.
Phải biết rằng phòng 802 rộng tới 100m², chỉ riêng phòng ngủ đã rộng 30m².
Ngoài hai phòng ngủ, còn có bếp, phòng khách, và mỗi phòng ngủ đều có toilet riêng, không cần lo chuyện tranh nhau nhà vệ sinh với bạn cùng phòng.
Tần Hân cảm thấy vô cùng hài lòng với môi trường sống ở đây.
Phải biết, ở thế giới ban đầu, để mua được căn hộ 100m² thế này thì phải chi một khoản tiền rất lớn. Mà giờ được ở miễn phí như vậy, đã là quá tốt rồi.
“Quản lý cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt." Tần Hân cười rạng rỡ.
“Ừm ừm." Ôn Tửu rất tin tưởng nhân phẩm và thái độ làm việc của Tần Hân.
…
Căn cứ Nam Phương.
“Các cậu cũng đã đến cái khách sạn tên là Ôn Tửu đó rồi à?" Căn cứ trưởng nhìn về phía cháu trai mình hỏi.
Lục Lăng Phong ra hiệu cho dị năng giả hệ không gian trong đội, Chung Lương, mang ra đống bánh mì sandwich mà họ mua được từ khách sạn, đưa cho căn cứ trưởng xem.
“Khách sạn này thật sự có rất nhiều đồ ăn. Bọn cháu mua từng này mà chắc họ vẫn chưa dùng hết nguyên liệu." Lục Lăng Phong nói.
“Họ thật sự thu nhận cả tinh hạch và thi thể tang thi. Mấy thứ bọn cháu mang theo đều được đổi thành điểm cả.”
Căn cứ trưởng nếm thử một cái bánh mì sandwich, càng ăn càng vui:
“Khách sạn này cần phải thường xuyên lui tới mới được, có thể đổi được đồ ăn thì quá tiện.”
“Không ngờ họ lại thu cả thi thể tang thi, vừa giúp mình dọn sạch zombie lại có thể đổi lấy lương thực, sao lại không làm chứ?" Ông cười nói.
Lục Lăng Phong gật đầu: “Lần sau chú cứ phái người đến là được. Hiện tại khách sạn đó chỉ mới bán bánh mì sandwich thôi.”
“Không biết sau này liệu có món gì khác không." Anh lẩm bẩm.
Dù rằng bánh mì sandwich rất ngon, trong thời buổi thiếu thốn lương thực thế này thì đúng là đáng quý, nhưng…
Lục Lăng Phong là người miền Nam “chính hiệu" anh mê cơm trắng, nên mong khách sạn Ôn Tửu sớm ra món cơm.
Nếu mà có món kiểu cơm xới chan nước sốt hay các món cơm nóng hổi, thì anh nhất định sẽ càng hài lòng hơn.
Căn cứ trưởng gật đầu:
“Vậy ta sẽ cho các đội khác đến thử, sau khi ra ngoài gϊếŧ tang thi thì có thể ghé khách sạn đổi đồ.”
“Cháu đi trước đây." Lục Lăng Phong làm xong báo cáo liền nhanh chóng cáo từ. Tuy anh mê cơm, nhưng bánh mì sandwich ngon thế này vẫn muốn ăn tiếp.
Căn cứ trưởng nhìn bóng lưng rời đi của cháu mình, chỉ biết cười khẽ rồi lắc đầu. Ông cẩn thận cất mấy chiếc bánh mì mà Lục Lăng Phong để lại, chuẩn bị mang về cho gia đình cùng nếm thử.
Vợ ông, tuy là phu nhân của người đứng đầu căn cứ, lại không có dị năng, nhưng cũng là người đảm đương rất nhiều công việc.
Có căn cứ trưởng, cháu trai Lục Lăng Phong và nhiều người khác ủng hộ, cho dù không có dị năng, vẫn chẳng ai dám xem thường bà.
Hơn nữa, bản thân bà cũng không phải kiểu yếu đuối. Năng lực cá nhân, khí chất và phong thái đều mạnh mẽ khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Khi căn cứ trưởng về đến nhà thì vợ ông vừa hoàn thành công việc xong.
“Thanh Nguyệt, lại đây, anh mang đồ ăn ngon về cho em nè." Lục Trường Huy vừa thấy vợ là đã vui vẻ gọi ngay.
(Hết chương)
Tần Hân vốn đã làm việc ở khách sạn suốt nhiều năm, trước đây là một bác sĩ, sau đó còn tiếp tục học lên để nâng cao tay nghề, giờ y thuật của cô đã vô cùng thành thạo.
Ôn Tửu thật không ngờ nhân viên y tế mà mình quay trúng lại chính là Tần Hân, và tạm thời chỉ có một mình cô.
Hiện tại, hệ thống vẫn chưa mở khoá tính năng rút thăm nhân viên tiếp theo, nên bạn trai của Tần Hân, Diệp Vân Quyết, chắc chắn chưa đến lượt xuất hiện.
Sau khi sử dụng thẻ triệu hồi, trước mặt Ôn Tửu và Hạ Túy lập tức hiện ra bóng dáng của một người mặc áo blouse trắng.
“Quản lý?" Tần Hân vừa mở mắt ra đã thấy Ôn Tửu, tất nhiên là cũng không thể không chú ý đến Hạ Túy đang đứng bên cạnh.
Tần Hân vẫn còn ngơ ngác, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tần Hân quan sát khắp đại sảnh khách sạn, thấy hoàn toàn không giống nơi mình từng làm việc trước đó, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôn Tửu ngại ngùng cười rồi bắt đầu giải thích sơ qua tình hình hiện tại cho cô.
“Ý em là… chúng ta không thể quay về được nữa?" Tần Hân sửng sốt.
“Không, không phải đâu, vẫn có thể quay về mà." Ôn Tửu vội vàng trấn an.
Hệ thống đã nói rõ ràng, chỉ cần cô nâng cấp khách sạn lên cấp tối đa một lần nữa, là có thể đưa tất cả nhân viên quay trở lại thế giới ban đầu.
Không cần lo sẽ bị kẹt lại ở mạt thế mãi mãi, chỉ cần nâng cấp xong là có thể rời đi.
Ôn Tửu có gia đình, Tần Hân cũng có người thân, ai cũng muốn được quay về. Vậy nên mục tiêu hiện tại là: nâng cấp khách sạn bằng mọi giá.
Dù sao cô cũng tin tưởng quản lý của mình.
Nếu đã đảm bảo sẽ sống sót ở nơi này, thì cô cũng chẳng cần quá lo về thời gian.
Công việc và người thân của cô đều đã quen với việc cô hay “biến mất kỳ lạ" nên cũng không có gì là không chấp nhận nổi. Đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Ôn Tửu mỉm cười: “Khách sạn bọn mình hiện giờ đã mở khoá phòng y tế rồi, chỗ làm việc của chị chính là ở đó.”
Cô dẫn Tần Hân đến phòng y tế và giới thiệu: “Hiện tại trong phòng chỉ có từng này thiết bị, còn lại đa phần là các loại hộp y tế, chị tự xem rồi sắp xếp nhé, em cũng không rành mấy thứ này.”
Tần Hân gật đầu. Dù điều kiện có hơi đơn sơ nhưng cô cũng không thấy phiền gì.
Trong đó có các loại thuốc phổ thông, bông, gạc, băng cá nhân, dán vết thương, v.v… Với cô thì tạm thời là đủ dùng rồi.
“Để em đưa chị đi xem ký túc xá." Ôn Tửu kéo Tần Hân ra khỏi phòng y tế, đi ngang qua sảnh lễ tân còn không quên dặn Hạ Túy:
“A Túy, anh giúp em trông sảnh chút nha, có khách thì tiếp giúp, em đưa chị Hân đi xem phòng.”
“Ừ." Hạ Túy gật đầu. Dù sao giờ cũng chẳng có khách, giúp cô trông quầy cũng không vấn đề gì.
Ôn Tửu đưa Tần Hân lên tầng 8 bằng thang máy, mở cửa phòng 802 rồi giới thiệu ký túc xá.
“Hiện giờ trong tiệm chỉ có ba người là em, anh Túy và chị. Em với anh ấy ở phòng 801 bên cạnh, phòng này là của chị.”
“Phòng còn lại, nếu sau này có thêm nhân viên mới thì sẽ để họ ở đó." Ôn Tửu nói thêm.
Tần Hân mỉm cười nghe quản lý giới thiệu, nhìn quanh một vòng và tỏ ra rất hài lòng với chỗ ở.
Phải biết rằng phòng 802 rộng tới 100m², chỉ riêng phòng ngủ đã rộng 30m².
Ngoài hai phòng ngủ, còn có bếp, phòng khách, và mỗi phòng ngủ đều có toilet riêng, không cần lo chuyện tranh nhau nhà vệ sinh với bạn cùng phòng.
Tần Hân cảm thấy vô cùng hài lòng với môi trường sống ở đây.
Phải biết, ở thế giới ban đầu, để mua được căn hộ 100m² thế này thì phải chi một khoản tiền rất lớn. Mà giờ được ở miễn phí như vậy, đã là quá tốt rồi.
“Quản lý cứ yên tâm, em nhất định sẽ làm việc thật tốt." Tần Hân cười rạng rỡ.
“Ừm ừm." Ôn Tửu rất tin tưởng nhân phẩm và thái độ làm việc của Tần Hân.
…
Căn cứ Nam Phương.
“Các cậu cũng đã đến cái khách sạn tên là Ôn Tửu đó rồi à?" Căn cứ trưởng nhìn về phía cháu trai mình hỏi.
Lục Lăng Phong ra hiệu cho dị năng giả hệ không gian trong đội, Chung Lương, mang ra đống bánh mì sandwich mà họ mua được từ khách sạn, đưa cho căn cứ trưởng xem.
“Khách sạn này thật sự có rất nhiều đồ ăn. Bọn cháu mua từng này mà chắc họ vẫn chưa dùng hết nguyên liệu." Lục Lăng Phong nói.
“Họ thật sự thu nhận cả tinh hạch và thi thể tang thi. Mấy thứ bọn cháu mang theo đều được đổi thành điểm cả.”
Căn cứ trưởng nếm thử một cái bánh mì sandwich, càng ăn càng vui:
“Khách sạn này cần phải thường xuyên lui tới mới được, có thể đổi được đồ ăn thì quá tiện.”
“Không ngờ họ lại thu cả thi thể tang thi, vừa giúp mình dọn sạch zombie lại có thể đổi lấy lương thực, sao lại không làm chứ?" Ông cười nói.
Lục Lăng Phong gật đầu: “Lần sau chú cứ phái người đến là được. Hiện tại khách sạn đó chỉ mới bán bánh mì sandwich thôi.”
“Không biết sau này liệu có món gì khác không." Anh lẩm bẩm.
Dù rằng bánh mì sandwich rất ngon, trong thời buổi thiếu thốn lương thực thế này thì đúng là đáng quý, nhưng…
Lục Lăng Phong là người miền Nam “chính hiệu" anh mê cơm trắng, nên mong khách sạn Ôn Tửu sớm ra món cơm.
Nếu mà có món kiểu cơm xới chan nước sốt hay các món cơm nóng hổi, thì anh nhất định sẽ càng hài lòng hơn.
Căn cứ trưởng gật đầu:
“Vậy ta sẽ cho các đội khác đến thử, sau khi ra ngoài gϊếŧ tang thi thì có thể ghé khách sạn đổi đồ.”
“Cháu đi trước đây." Lục Lăng Phong làm xong báo cáo liền nhanh chóng cáo từ. Tuy anh mê cơm, nhưng bánh mì sandwich ngon thế này vẫn muốn ăn tiếp.
Căn cứ trưởng nhìn bóng lưng rời đi của cháu mình, chỉ biết cười khẽ rồi lắc đầu. Ông cẩn thận cất mấy chiếc bánh mì mà Lục Lăng Phong để lại, chuẩn bị mang về cho gia đình cùng nếm thử.
Vợ ông, tuy là phu nhân của người đứng đầu căn cứ, lại không có dị năng, nhưng cũng là người đảm đương rất nhiều công việc.
Có căn cứ trưởng, cháu trai Lục Lăng Phong và nhiều người khác ủng hộ, cho dù không có dị năng, vẫn chẳng ai dám xem thường bà.
Hơn nữa, bản thân bà cũng không phải kiểu yếu đuối. Năng lực cá nhân, khí chất và phong thái đều mạnh mẽ khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Khi căn cứ trưởng về đến nhà thì vợ ông vừa hoàn thành công việc xong.
“Thanh Nguyệt, lại đây, anh mang đồ ăn ngon về cho em nè." Lục Trường Huy vừa thấy vợ là đã vui vẻ gọi ngay.
(Hết chương)
4
0
4 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
