0 chữ
Chương 12
Chương 12: Cơm Trứng Cà Ri
Nghe Tạ Vũ Nguyễn nói vậy, Ôn Tửu bật cười:
“Em đến đúng lúc thật đấy, khách sạn tụi chị vừa mới có thêm một món mới.”
Tạ Vũ Nguyễn nghe xong mắt liền sáng lên:
“Thật không đó? Chị chủ ơi, nhà hàng có thêm món mới rồi à? Là món gì vậy?”
“Là cơm trứng cà ri.”
Cơm trứng cà ri?
Tạ Vũ Nguyễn nghe tên món ăn thì hơi sững người, không ngờ lại là món này.
“Chị chủ, chị cứ làm việc đi, em ra nhà hàng xem thử món mới có ngon không!”
Nói xong, cô liền chào tạm biệt Ôn Tửu, vội vàng chạy thẳng về phía nhà hàng.
Ôn Tửu khẽ lắc đầu, cũng không để tâm lắm, quay sang tiếp đón Tạ Vũ Lam và mấy người khác, hướng dẫn nhóm dị năng giả mới đến đăng ký thông tin.
Phòng y tế
“Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?”
Mộ Lan Lan đứng bên cạnh, lo lắng nhìn chồng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không kìm được mà hỏi.
Dù biết không nên làm phiền bác sĩ đang cứu chữa, nhưng nhìn bộ dạng của chồng, trong lòng cô rối bời không yên.
Tuy cô cũng là dị năng giả, nhưng có chồng bên cạnh chia sẻ gánh nặng, cuộc sống mới đỡ áp lực hơn.
Nếu thật sự chồng cô xảy ra chuyện… cô phải làm sao đây?
Con gái họ rồi sẽ ra sao?
Huống hồ cô còn rất xót xa nữa, chồng cô bị thương nặng như vậy, chắc chắn đau lắm.
“Yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không tổn thương nội tạng, không sao cả.”
Tần Hân sau khi xử lý xong vết thương, nhẹ nhàng trấn an cô.
May mắn là lúc Triệu Bình Xuyên bị dây leo của thực vật biến dị đâm trúng, nó không đâm tới nội tạng.
Dù xuyên qua người nhưng vẫn chỉ là thương ngoài da.
Với trình độ của Tần Hân, loại vết thương này thật sự không thành vấn đề.
Thấy bác sĩ ung dung xử lý như không có chuyện gì, Mộ Lan Lan mới phần nào an tâm.
Tuy nhiên, khi chồng chưa tỉnh lại, cô vẫn còn nơm nớp lo lắng.
Tần Hân rửa tay xong, nhìn mấy người còn lại nói:
“Mấy người thì sao? Tôi thấy các anh cũng bị trầy xước, có cần xử lý không?”
Mấy người trong đội dị năng nhìn nhau, cuối cùng là Tần Phi Ngôn, người đã nhập thông tin trước đó, đứng ra nhờ Tần Hân giúp xử lý vết thương.
Anh bị thực vật biến dị quật trúng mấy lần, tuy chỉ là vết roi quất nhưng cũng đủ mạnh để rách da.
Anh vén áo lên để lộ vết thương, Tần Hân ra tay nhẹ nhàng nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh đã xử lý xong.
“Cô này, cô có muốn xử lý vết thương không?”
Sau khi lo xong cho mấy người kia, Tần Hân quay sang hỏi Mộ Lan Lan đang ngồi cạnh chồng.
Mộ Lan Lan sững người, không ngờ Tần Hân lại hỏi mình.
Lúc này cô mới sực nhớ là mình cũng bị thương.
Quả thật có chỗ trên người rất đau, chỉ là nãy giờ cô chỉ lo cho chồng nên không để ý đến bản thân.
Mấy thành viên khác trong đội đã ra ngoài cả rồi, chạy sang nhà hàng mua đồ ăn, giờ trong phòng y tế chỉ còn lại hai vợ chồng cô và Tần Hân.
Mộ Lan Lan cuối cùng cũng vén áo lên, để Tần Hân giúp xử lý vết thương.
May mắn là mấy người trong đội đều chỉ bị thương ngoài da, cũng không bị nhiễm virus tang thi, nên xử lý cũng không có gì phức tạp, dù dụng cụ y tế và thuốc men hiện tại của Tần Hân không nhiều.
“Cô yên tâm, chồng cô chỉ là chưa tỉnh thuốc mê thôi, tầm nửa tiếng nữa là tỉnh lại.”
Thấy Mộ Lan Lan vẫn còn nặng trĩu lo lắng, Tần Hân nhẹ giọng trấn an.
“Thật sự không sao đâu, vết thương của anh ấy không nghiêm trọng.”
“…Vâng.”
...
Nhà hàng
Cơm trứng cà ri là món ăn được mở ra khi Ôn Tửu rút được nhân viên thứ hai.
Sau khi dùng thẻ kỹ năng, nhà hàng đã có món thứ hai.
Tay nghề của Hạ Túy thật sự xuất sắc. Cơm được gói trọn trong lớp trứng siêu mềm, trông cực kỳ hấp dẫn.
Tạ Vũ Nguyễn là người miền Nam chính gốc, lại còn là người thành phố G, mà ai cũng biết G thị nổi tiếng nhiều người không ăn được cay.
Dù không thể đại diện hết người tỉnh G, nhưng cô thuộc tuýp không ăn cay nổi.
Cấp độ cay mà cô chịu được… chắc chỉ dừng ở gừng tươi thôi?
Vậy mà giờ đây, cô vừa hít hà vừa ăn cơm trứng cà ri say mê, chẳng buồn chia cho ai.
Món cà ri này thật sự quá thơm, mùi thơm cay nhẹ mà cực kỳ quyến rũ, khiến cô ăn mà cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Dù có hơi cay, nhưng lại không khiến cô thấy khó chịu, trái lại càng ăn càng thèm.
Thơm quá đi mất!
Cơm thì dẻo mềm, quyện với nước sốt cà ri càng thêm ngon.
Trứng cuộn bên ngoài thì mềm mịn vô cùng, không hề giống như cô tưởng, kiểu trứng chảy lòng ăn sẽ tanh.
Mà hoàn toàn ngược lại, mùi trứng thơm nức, mềm mượt, không hề tanh, quá đỗi tuyệt vời.
Bộ dạng ăn uống của Tạ Vũ Nguyễn khiến đồng đội ngây người nhìn theo.
Không ai nghĩ vì đồ ăn mà cô nàng có thể nhập tâm đến mức đó.
Bọn họ quá hiểu khẩu vị của Tạ Vũ Nguyễn, cô nàng này đúng là không ăn được cay.
Thế nhưng nhìn cô ăn cơm cà ri kia mà ngon lành vậy, họ bắt đầu nghi ngờ:
Chẳng lẽ món này… thật sự không cay đến vậy? Cay kiểu dịu nhẹ mà người không ăn cay nổi vẫn chịu được?
Mùi cà ri lan tỏa trong không khí, khiến mấy người còn lại lập tức gọi một phần cơm trứng cà ri ăn thử.
“Thơm quá, ngon muốn xỉu luôn!”
Một thành viên vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi:
“Trứng mềm gì đâu luôn á, mịn màng, thơm phức.”
“Cà ri thơm quá, vị cay cũng không tệ, đậm đà vừa miệng.”
Người khác cũng gật gù theo.
Anh này không phải người Tứ Xuyên, mà là người tỉnh JC, sát cạnh tỉnh G, nơi đó cũng nổi tiếng ăn cay.
Không ngờ món cơm trứng cà ri này lại hợp khẩu vị anh như vậy, mà ngay cả người không ăn cay được như Tạ Vũ Nguyễn cũng ăn ngon lành nữa chứ.
“Ngon quá trời ngon luôn!”
“Thế mày thấy cơm trứng cà ri ngon hơn hay sandwich ngon hơn?”
“Tao thấy cái nào cũng ngon!”
“Đúng vậy đúng vậy! Trẻ con mới chọn, người lớn thì phải chọn hết chứ! Sandwich với cơm trứng cà ri đều là mỹ vị!”
“Đầu bếp Hạ nấu món gì cũng là số một, miễn bàn!”
Tạ Vũ Nguyễn chẳng quan tâm bọn họ nói gì, cô ăn xong một phần cơm trứng thì lại đặt thêm phần nữa.
Lần này thì không ăn vội vã như trước, mà thong thả nhai kỹ, từ tốn thưởng thức từng miếng.
Quá ngon rồi, ăn chậm rãi thế này lại càng cảm nhận được vị ngon rõ ràng hơn.
Lần sau phải mua mang về thật nhiều, có vậy thì khi đi làm nhiệm vụ không tiện ghé khách sạn vẫn có món ngon để ăn.
Sandwich cũng phải tích trữ thêm mới được.
(Hết chương)
“Em đến đúng lúc thật đấy, khách sạn tụi chị vừa mới có thêm một món mới.”
Tạ Vũ Nguyễn nghe xong mắt liền sáng lên:
“Thật không đó? Chị chủ ơi, nhà hàng có thêm món mới rồi à? Là món gì vậy?”
“Là cơm trứng cà ri.”
Cơm trứng cà ri?
Tạ Vũ Nguyễn nghe tên món ăn thì hơi sững người, không ngờ lại là món này.
“Chị chủ, chị cứ làm việc đi, em ra nhà hàng xem thử món mới có ngon không!”
Nói xong, cô liền chào tạm biệt Ôn Tửu, vội vàng chạy thẳng về phía nhà hàng.
Ôn Tửu khẽ lắc đầu, cũng không để tâm lắm, quay sang tiếp đón Tạ Vũ Lam và mấy người khác, hướng dẫn nhóm dị năng giả mới đến đăng ký thông tin.
Phòng y tế
“Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?”
Mộ Lan Lan đứng bên cạnh, lo lắng nhìn chồng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không kìm được mà hỏi.
Tuy cô cũng là dị năng giả, nhưng có chồng bên cạnh chia sẻ gánh nặng, cuộc sống mới đỡ áp lực hơn.
Nếu thật sự chồng cô xảy ra chuyện… cô phải làm sao đây?
Con gái họ rồi sẽ ra sao?
Huống hồ cô còn rất xót xa nữa, chồng cô bị thương nặng như vậy, chắc chắn đau lắm.
“Yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không tổn thương nội tạng, không sao cả.”
Tần Hân sau khi xử lý xong vết thương, nhẹ nhàng trấn an cô.
May mắn là lúc Triệu Bình Xuyên bị dây leo của thực vật biến dị đâm trúng, nó không đâm tới nội tạng.
Dù xuyên qua người nhưng vẫn chỉ là thương ngoài da.
Với trình độ của Tần Hân, loại vết thương này thật sự không thành vấn đề.
Tuy nhiên, khi chồng chưa tỉnh lại, cô vẫn còn nơm nớp lo lắng.
Tần Hân rửa tay xong, nhìn mấy người còn lại nói:
“Mấy người thì sao? Tôi thấy các anh cũng bị trầy xước, có cần xử lý không?”
Mấy người trong đội dị năng nhìn nhau, cuối cùng là Tần Phi Ngôn, người đã nhập thông tin trước đó, đứng ra nhờ Tần Hân giúp xử lý vết thương.
Anh bị thực vật biến dị quật trúng mấy lần, tuy chỉ là vết roi quất nhưng cũng đủ mạnh để rách da.
Anh vén áo lên để lộ vết thương, Tần Hân ra tay nhẹ nhàng nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh đã xử lý xong.
“Cô này, cô có muốn xử lý vết thương không?”
Sau khi lo xong cho mấy người kia, Tần Hân quay sang hỏi Mộ Lan Lan đang ngồi cạnh chồng.
Mộ Lan Lan sững người, không ngờ Tần Hân lại hỏi mình.
Quả thật có chỗ trên người rất đau, chỉ là nãy giờ cô chỉ lo cho chồng nên không để ý đến bản thân.
Mấy thành viên khác trong đội đã ra ngoài cả rồi, chạy sang nhà hàng mua đồ ăn, giờ trong phòng y tế chỉ còn lại hai vợ chồng cô và Tần Hân.
Mộ Lan Lan cuối cùng cũng vén áo lên, để Tần Hân giúp xử lý vết thương.
May mắn là mấy người trong đội đều chỉ bị thương ngoài da, cũng không bị nhiễm virus tang thi, nên xử lý cũng không có gì phức tạp, dù dụng cụ y tế và thuốc men hiện tại của Tần Hân không nhiều.
“Cô yên tâm, chồng cô chỉ là chưa tỉnh thuốc mê thôi, tầm nửa tiếng nữa là tỉnh lại.”
Thấy Mộ Lan Lan vẫn còn nặng trĩu lo lắng, Tần Hân nhẹ giọng trấn an.
“Thật sự không sao đâu, vết thương của anh ấy không nghiêm trọng.”
“…Vâng.”
...
Nhà hàng
Cơm trứng cà ri là món ăn được mở ra khi Ôn Tửu rút được nhân viên thứ hai.
Sau khi dùng thẻ kỹ năng, nhà hàng đã có món thứ hai.
Tay nghề của Hạ Túy thật sự xuất sắc. Cơm được gói trọn trong lớp trứng siêu mềm, trông cực kỳ hấp dẫn.
Tạ Vũ Nguyễn là người miền Nam chính gốc, lại còn là người thành phố G, mà ai cũng biết G thị nổi tiếng nhiều người không ăn được cay.
Dù không thể đại diện hết người tỉnh G, nhưng cô thuộc tuýp không ăn cay nổi.
Cấp độ cay mà cô chịu được… chắc chỉ dừng ở gừng tươi thôi?
Vậy mà giờ đây, cô vừa hít hà vừa ăn cơm trứng cà ri say mê, chẳng buồn chia cho ai.
Món cà ri này thật sự quá thơm, mùi thơm cay nhẹ mà cực kỳ quyến rũ, khiến cô ăn mà cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Dù có hơi cay, nhưng lại không khiến cô thấy khó chịu, trái lại càng ăn càng thèm.
Thơm quá đi mất!
Cơm thì dẻo mềm, quyện với nước sốt cà ri càng thêm ngon.
Trứng cuộn bên ngoài thì mềm mịn vô cùng, không hề giống như cô tưởng, kiểu trứng chảy lòng ăn sẽ tanh.
Mà hoàn toàn ngược lại, mùi trứng thơm nức, mềm mượt, không hề tanh, quá đỗi tuyệt vời.
Bộ dạng ăn uống của Tạ Vũ Nguyễn khiến đồng đội ngây người nhìn theo.
Không ai nghĩ vì đồ ăn mà cô nàng có thể nhập tâm đến mức đó.
Bọn họ quá hiểu khẩu vị của Tạ Vũ Nguyễn, cô nàng này đúng là không ăn được cay.
Thế nhưng nhìn cô ăn cơm cà ri kia mà ngon lành vậy, họ bắt đầu nghi ngờ:
Chẳng lẽ món này… thật sự không cay đến vậy? Cay kiểu dịu nhẹ mà người không ăn cay nổi vẫn chịu được?
Mùi cà ri lan tỏa trong không khí, khiến mấy người còn lại lập tức gọi một phần cơm trứng cà ri ăn thử.
“Thơm quá, ngon muốn xỉu luôn!”
Một thành viên vừa ăn vừa xuýt xoa khen ngợi:
“Trứng mềm gì đâu luôn á, mịn màng, thơm phức.”
“Cà ri thơm quá, vị cay cũng không tệ, đậm đà vừa miệng.”
Người khác cũng gật gù theo.
Anh này không phải người Tứ Xuyên, mà là người tỉnh JC, sát cạnh tỉnh G, nơi đó cũng nổi tiếng ăn cay.
Không ngờ món cơm trứng cà ri này lại hợp khẩu vị anh như vậy, mà ngay cả người không ăn cay được như Tạ Vũ Nguyễn cũng ăn ngon lành nữa chứ.
“Ngon quá trời ngon luôn!”
“Thế mày thấy cơm trứng cà ri ngon hơn hay sandwich ngon hơn?”
“Tao thấy cái nào cũng ngon!”
“Đúng vậy đúng vậy! Trẻ con mới chọn, người lớn thì phải chọn hết chứ! Sandwich với cơm trứng cà ri đều là mỹ vị!”
“Đầu bếp Hạ nấu món gì cũng là số một, miễn bàn!”
Tạ Vũ Nguyễn chẳng quan tâm bọn họ nói gì, cô ăn xong một phần cơm trứng thì lại đặt thêm phần nữa.
Lần này thì không ăn vội vã như trước, mà thong thả nhai kỹ, từ tốn thưởng thức từng miếng.
Quá ngon rồi, ăn chậm rãi thế này lại càng cảm nhận được vị ngon rõ ràng hơn.
Lần sau phải mua mang về thật nhiều, có vậy thì khi đi làm nhiệm vụ không tiện ghé khách sạn vẫn có món ngon để ăn.
Sandwich cũng phải tích trữ thêm mới được.
(Hết chương)
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
