0 chữ
Chương 31
Chương 31
"Tôi phải thực hiện nhiệm vụ gì? Khi nào mới biết được sự thật?" Ninh Hoan Sênh vội hỏi: "Nếu tôi thực hiện nhiệm vụ, gia đình tôi... Có thể thoát khỏi chuyện xảy ra trong mơ không?"
"Đúng vậy, nội dung của mỗi nhiệm vụ đều khác nhau, sau khi thực hiện thành công sẽ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên."
"Bây giờ cô có nhận nhiệm vụ không?"
Ninh Hoan Sênh run giọng nói: "Tôi nhận! Nếu thực hiện nhiệm vụ có thể thay đổi tất cả... Vậy thì nhiệm vụ gì tôi cũng có thể làm!"
Ninh Tiêu Dư hài lòng.
"Hiện tại thông báo nhiệm vụ: Sau khi cha cô đề nghị ly hôn vào hôm nay, hãy liên hệ với Kỳ Yến Hoài và nói theo lời thoại sau...."
Ninh Hoan Sênh dần trợn mắt khi nghe được giọng nói lạnh lùng máy móc trong đầu.
"Cái gì... Kỳ... Kỳ Yến Hoài ghét nhất người khác nhắc tới chuyện này."
"Cô tội nghiệp cho anh ta à?"
"Không, có điều... Nói vậy chắc chắn sẽ chọc giận anh ấy, không tốt cho nhà họ Ninh lắm... Hơn nữa cho dù anh ấy là đồ cặn bã, tôi cũng không..."
Cô ấy xứng đáng là nữ chính ngược văn thời xưa, sau khi bị người ta chọc một dao, cô ấy chỉ che miệng vết thương mà không biết chọc lại.
Ninh Tiêu Dư ở ngoài cửa dứt khoát uy hϊếp cô ấy: "Nếu muốn vận mệnh của mình diễn ra theo quỹ đạo ban đầu, cô có thể từ chối nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động giải trừ và xóa bỏ tất cả ký ức liên quan."
Ninh Hoan Sênh bỗng hoảng sợ: "Đừng đừng đừng! Tôi nhận! Tôi nói!"
Coi như cũng được, ít nhất cô ấy có thể quyết định cứu gia đình mình hay làm tổn thương tên cặn bã.
"Liên lạc lần này kết thúc, hẹn gặp lại sau khi nhiệm vụ thành công."
Ninh Tiêu Dư nói xong câu này, dù Ninh Hoan Sênh có hét to thế nào cô cũng không đáp lại.
Trong đầu thầm đếm số, Ninh Tiêu Dư xoay người đi tới trước cửa Ninh Hoan Sênh, cô đẩy cửa đi thẳng vào, phủ thái độ lo lắng lên mặt: "Chị, chị sao vậy? Vừa đến cửa, em thoáng nghe thấy chị đang hét lên."
Lòng Ninh Hoan Sênh suy sụp, khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Tiêu Dư, cô ấy vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, òa khóc nức nở.
"Tiếu Tiếu, hu hu hu, thành thật xin lỗi, hóa ra chuyện em nói đều là sự thật, trước đây chị đúng là ngu..."
Ninh Tiêu Dư bình tĩnh trở tay đóng cửa, đi đến bên giường ngồi xuống, dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Trước đây chị và mẹ đều không nghe, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ?"
Ninh Hoan Sênh khóc không ra hơi, không chút đề phòng nói: "Hu hu hu, chị nằm mơ, đáng sợ lắm, chị mơ..."
Ninh Tiêu Dư mỉm cười, ý niệm khẽ động.
"Đạo cụ "Sét đánh" được kích hoạt."
Trong phút chốc, cơ thể Ninh Hoan Sênh bỗng chấn động, dòng điện kí©h thí©ɧ mang theo hơi thở hủy diệt ùa vào từng dây thần kinh, cô ấy ngã xuống giường như một con cá chép, toàn thân cứng đờ run rẩy, đôi mắt mở to khϊếp đảm, miệng há hốc không nói được một lời nào.
"Đạo cụ: Sét đánh."
"Chức năng: Khiến mục tiêu được chọn cảm thấy đau đớn như bị sét đánh, nhưng không hề gây tổn thương thật sự."
"Thời gian: 5 giây."
"Giá bán: 100 điểm sụp đổ."
… Đây là đạo cụ trừng phạt mà Ninh Tiêu Dư dùng đề phòng trước khi bắt đầu kế hoạch của mình.
Biết lắm mà!
Ninh Tiêu Dư thầm mắng, biết nữ chính ngốc nghếch đáng yêu như vậy, không giấu được bí mật với người thân, không chịu đau thì dễ quên lắm! Đúng là... Chẳng tiết kiệm được một đạo cụ cho cô.
Thịt đau đổi lấy 100 điểm sụp đổ, trong mắt Ninh Tiêu Dư tỏ vẻ lo lắng: "Chị! Chị mơ thấy gì?"
Năm giây trôi qua, Ninh Hoan Sênh trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu chỉ văng vẳng một giọng nói…
"Mọi thứ cô biết đều là thiên cơ, xin đừng nói cho ai biết nội dung giấc mơ hay sự tồn tại của hệ thống, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Đúng vậy... Cô ấy suýt nữa đã kể hết mọi chuyện cho Tiếu Tiếu.
"Chị, chị không sao." Ninh Hoan Sênh khó nhọc nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên: "Tối qua lúc chị ngủ, đột nhiên phát hiện ra, quả thật cha có gì đó sai sai, quan hệ của ông ấy với mấy người đó... Càng nghĩ càng sợ!"
"Đúng vậy, nội dung của mỗi nhiệm vụ đều khác nhau, sau khi thực hiện thành công sẽ nhận được phần thưởng ngẫu nhiên."
"Bây giờ cô có nhận nhiệm vụ không?"
Ninh Hoan Sênh run giọng nói: "Tôi nhận! Nếu thực hiện nhiệm vụ có thể thay đổi tất cả... Vậy thì nhiệm vụ gì tôi cũng có thể làm!"
Ninh Tiêu Dư hài lòng.
"Hiện tại thông báo nhiệm vụ: Sau khi cha cô đề nghị ly hôn vào hôm nay, hãy liên hệ với Kỳ Yến Hoài và nói theo lời thoại sau...."
Ninh Hoan Sênh dần trợn mắt khi nghe được giọng nói lạnh lùng máy móc trong đầu.
"Cái gì... Kỳ... Kỳ Yến Hoài ghét nhất người khác nhắc tới chuyện này."
"Không, có điều... Nói vậy chắc chắn sẽ chọc giận anh ấy, không tốt cho nhà họ Ninh lắm... Hơn nữa cho dù anh ấy là đồ cặn bã, tôi cũng không..."
Cô ấy xứng đáng là nữ chính ngược văn thời xưa, sau khi bị người ta chọc một dao, cô ấy chỉ che miệng vết thương mà không biết chọc lại.
Ninh Tiêu Dư ở ngoài cửa dứt khoát uy hϊếp cô ấy: "Nếu muốn vận mệnh của mình diễn ra theo quỹ đạo ban đầu, cô có thể từ chối nhiệm vụ, hệ thống sẽ tự động giải trừ và xóa bỏ tất cả ký ức liên quan."
Ninh Hoan Sênh bỗng hoảng sợ: "Đừng đừng đừng! Tôi nhận! Tôi nói!"
Coi như cũng được, ít nhất cô ấy có thể quyết định cứu gia đình mình hay làm tổn thương tên cặn bã.
"Liên lạc lần này kết thúc, hẹn gặp lại sau khi nhiệm vụ thành công."
Ninh Tiêu Dư nói xong câu này, dù Ninh Hoan Sênh có hét to thế nào cô cũng không đáp lại.
Lòng Ninh Hoan Sênh suy sụp, khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Tiêu Dư, cô ấy vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, òa khóc nức nở.
"Tiếu Tiếu, hu hu hu, thành thật xin lỗi, hóa ra chuyện em nói đều là sự thật, trước đây chị đúng là ngu..."
Ninh Tiêu Dư bình tĩnh trở tay đóng cửa, đi đến bên giường ngồi xuống, dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Trước đây chị và mẹ đều không nghe, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ?"
Ninh Hoan Sênh khóc không ra hơi, không chút đề phòng nói: "Hu hu hu, chị nằm mơ, đáng sợ lắm, chị mơ..."
Ninh Tiêu Dư mỉm cười, ý niệm khẽ động.
"Đạo cụ "Sét đánh" được kích hoạt."
"Đạo cụ: Sét đánh."
"Chức năng: Khiến mục tiêu được chọn cảm thấy đau đớn như bị sét đánh, nhưng không hề gây tổn thương thật sự."
"Thời gian: 5 giây."
"Giá bán: 100 điểm sụp đổ."
… Đây là đạo cụ trừng phạt mà Ninh Tiêu Dư dùng đề phòng trước khi bắt đầu kế hoạch của mình.
Biết lắm mà!
Ninh Tiêu Dư thầm mắng, biết nữ chính ngốc nghếch đáng yêu như vậy, không giấu được bí mật với người thân, không chịu đau thì dễ quên lắm! Đúng là... Chẳng tiết kiệm được một đạo cụ cho cô.
Thịt đau đổi lấy 100 điểm sụp đổ, trong mắt Ninh Tiêu Dư tỏ vẻ lo lắng: "Chị! Chị mơ thấy gì?"
Năm giây trôi qua, Ninh Hoan Sênh trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu chỉ văng vẳng một giọng nói…
"Mọi thứ cô biết đều là thiên cơ, xin đừng nói cho ai biết nội dung giấc mơ hay sự tồn tại của hệ thống, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
Đúng vậy... Cô ấy suýt nữa đã kể hết mọi chuyện cho Tiếu Tiếu.
"Chị, chị không sao." Ninh Hoan Sênh khó nhọc nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên: "Tối qua lúc chị ngủ, đột nhiên phát hiện ra, quả thật cha có gì đó sai sai, quan hệ của ông ấy với mấy người đó... Càng nghĩ càng sợ!"
8
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
