0 chữ
Chương 30
Chương 30
Nhìn điểm sụp đổ giảm đi nhanh chóng, Ninh Tiêu Dư thở dài trong lòng, cau mày suy nghĩ một lúc, nén cơn đau, khẽ nhấp ngón tay, lại đổi lấy một đạo cụ trừng phạt khác trị giá 100 điểm sụp đổ.
"Số dư điểm sụp đổ hiện tại: 96 điểm."
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, tâm thức Ninh Tiêu Dư khẽ động, kết thúc cơn ác mộng của Ninh Hoan Sênh.
"A…"
Ninh Hoan Sênh ngồi bật dậy, tim đập loạn xạ, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng. Cô ấy đưa tay lên vuốt tóc, phát hiện mình toát đổ mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì vậy, sao lại mơ cái này..." Môi Ninh Hoan Sênh run run, vuốt ngực lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lời Tiếu Tiếu nói hôm qua là sự thật... Không phải là lời đồn thổi mà là mẹ và mình quá tin tưởng cha ư?"
Khác với những giấc mơ mơ hồ, dễ quên khi thức dậy thường ngày, lần này mọi thứ trong giấc mơ rất logic, vô cùng rõ ràng, như thể đang ôn lại mọi thứ, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến việc có lẽ chuyện trong mơ sắp xảy ra trong hiện thực.
"Không!" Ninh Hoan Sênh vội vàng phủ nhận: "Chắc chắn do mình đọc nhiều tiểu thuyết sống lại quá..."
Làm sao mẹ và em gái cô ấy có thể trải qua tình huống trong giấc mơ? Không! Nếu đó là sự thật thì chẳng bằng gϊếŧ cô ấy luôn đi.
Mặc dù vô thức phủ nhận khả năng này, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy vẫn đang lớn dần.
Ngoài cửa, Ninh Tiêu Dư dựa vào tường, khẽ cụp mắt xuống.
Đầu tiên, kết nối ý thức với bộ kích hoạt "Thay đổi giọng nói", thay đổi giọng nói của mình thành giọng nói máy móc như giọng của hệ thống, sau đó chọn đối tượng mục tiêu là Ninh Hoan Sênh, rồi kích hoạt "Truyền âm thanh", làm theo kế hoạch ban đầu rồi nói trong đầu: "Chúc mừng cô đã được ràng buộc vào hệ thống thay đổi vận mệnh."
Bởi vì đạo cụ "Thay đổi giọng nói" có giới hạn chữ nên Ninh Tiêu Dư chỉ có thể nói ít nhất có thể, còn chẳng thèm xưng hô.
Giọng nói máy móc này bất ngờ vang lên trong đầu Ninh Hoan Sênh.
Cô ấy lại càng hoảng sợ, toàn thân căng cứng, siết chặt chăn: "Ai đó!"
Ninh Tiêu Dư không cho cô ấy quá nhiều thời gian phản ứng, giọng điệu bình thản: "Cô đã nhìn thấy vận mệnh tiếp theo của mình, nếu muốn thay đổi mọi thứ, hãy nỗ lực hợp tác với hệ thống để thực hiện nhiệm vụ."
"Nhắc nhở: Mọi thứ cô biết đều là thiên cơ, xin đừng nói cho ai biết nội dung giấc mơ hay sự tồn tại của hệ thống, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"Cậu, cậu chờ một chút, để tôi từ từ..." Ninh Hoan Sênh hoảng sợ luống cuống tay chân vì bị buộc phải đối mặt hiện thực.
Ninh Tiêu Dư không định chờ đợi.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong suốt đếm số chữ của "Thay đổi giọng nói" theo thời gian thực, cảm thấy không vui.
Mẹ kiếp, đã nói được nhiêu đâu mà đã sắp 100 chữ rồi!
Sau bên này còn phải đến chỗ Ninh Khinh Lan nữa.
Ninh Tiêu Dư tiếp tục nói:
"Cô có một phút để đặt câu hỏi, chậm trễ sẽ được tính là bỏ qua."
"A! Tôi hỏi, tôi hỏi!" Ninh Hoan Sênh thở hổn hển, giơ tay siết chặt tóc để ổn định tinh thần: "Tôi không hiểu, nếu mọi chuyện trong mơ đều là sự thật thì cha ông ấy hoàn toàn bỏ mặc tôi và Tiếu Tiếu à? Còn nữa, tại sao anh Yến Hoài lại tàn nhẫn như vậy? Nếu anh ấy không thích tôi, tại sao trong mơ anh ấy lại cư xử với tôi như vậy?"
Nói xong, Ninh Hoan Sênh không khỏi nghẹn ngào.
"Đối với Trần Thừa Phong, câu trả lời đã rõ. Còn về Kỳ Yến Hoài, giữa anh ta và cô có một sự hiểu lầm khó giải quyết, nguyên nhân cụ thể phải chờ đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở một mức độ nhất định sẽ biết."
Ninh Tiêu Dư đã cố tình lên kế hoạch, không tiết lộ hết chi tiết cốt truyện trong giấc mơ.
Thứ nhất, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết gốc vừa dài vừa lặp đi lặp lại, không thể gói gọn trong một giấc mơ, thứ hai, Ninh Hoan Sênh là kiểu người không thể che giấu mọi chuyện, ai mà biết sau khi cô ấy biết được những hiểu lầm nực cười giữa mình và Kỳ Yến Hoài thì sẽ không cố gắng tìm Kỳ Yến Hoài để làm sáng tỏ những hiểu lầm đó chứ, đến lúc đó… Không có chứng cứ, Ninh Hoan Sênh lại không thể chứng minh làm sao mình biết được chuyện này trước mặt nam chính cặn bã xảo quyệt, ngược lại còn bị hiểu lầm là cô ấy nói dối vụng về để bao biện cho mình.
"Số dư điểm sụp đổ hiện tại: 96 điểm."
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, tâm thức Ninh Tiêu Dư khẽ động, kết thúc cơn ác mộng của Ninh Hoan Sênh.
"A…"
Ninh Hoan Sênh ngồi bật dậy, tim đập loạn xạ, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng. Cô ấy đưa tay lên vuốt tóc, phát hiện mình toát đổ mồ hôi lạnh.
"Chuyện gì vậy, sao lại mơ cái này..." Môi Ninh Hoan Sênh run run, vuốt ngực lẩm bẩm: "Chẳng lẽ lời Tiếu Tiếu nói hôm qua là sự thật... Không phải là lời đồn thổi mà là mẹ và mình quá tin tưởng cha ư?"
Khác với những giấc mơ mơ hồ, dễ quên khi thức dậy thường ngày, lần này mọi thứ trong giấc mơ rất logic, vô cùng rõ ràng, như thể đang ôn lại mọi thứ, khiến người ta rất dễ liên tưởng đến việc có lẽ chuyện trong mơ sắp xảy ra trong hiện thực.
Làm sao mẹ và em gái cô ấy có thể trải qua tình huống trong giấc mơ? Không! Nếu đó là sự thật thì chẳng bằng gϊếŧ cô ấy luôn đi.
Mặc dù vô thức phủ nhận khả năng này, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy vẫn đang lớn dần.
Ngoài cửa, Ninh Tiêu Dư dựa vào tường, khẽ cụp mắt xuống.
Đầu tiên, kết nối ý thức với bộ kích hoạt "Thay đổi giọng nói", thay đổi giọng nói của mình thành giọng nói máy móc như giọng của hệ thống, sau đó chọn đối tượng mục tiêu là Ninh Hoan Sênh, rồi kích hoạt "Truyền âm thanh", làm theo kế hoạch ban đầu rồi nói trong đầu: "Chúc mừng cô đã được ràng buộc vào hệ thống thay đổi vận mệnh."
Bởi vì đạo cụ "Thay đổi giọng nói" có giới hạn chữ nên Ninh Tiêu Dư chỉ có thể nói ít nhất có thể, còn chẳng thèm xưng hô.
Cô ấy lại càng hoảng sợ, toàn thân căng cứng, siết chặt chăn: "Ai đó!"
Ninh Tiêu Dư không cho cô ấy quá nhiều thời gian phản ứng, giọng điệu bình thản: "Cô đã nhìn thấy vận mệnh tiếp theo của mình, nếu muốn thay đổi mọi thứ, hãy nỗ lực hợp tác với hệ thống để thực hiện nhiệm vụ."
"Nhắc nhở: Mọi thứ cô biết đều là thiên cơ, xin đừng nói cho ai biết nội dung giấc mơ hay sự tồn tại của hệ thống, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"Cậu, cậu chờ một chút, để tôi từ từ..." Ninh Hoan Sênh hoảng sợ luống cuống tay chân vì bị buộc phải đối mặt hiện thực.
Ninh Tiêu Dư không định chờ đợi.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong suốt đếm số chữ của "Thay đổi giọng nói" theo thời gian thực, cảm thấy không vui.
Sau bên này còn phải đến chỗ Ninh Khinh Lan nữa.
Ninh Tiêu Dư tiếp tục nói:
"Cô có một phút để đặt câu hỏi, chậm trễ sẽ được tính là bỏ qua."
"A! Tôi hỏi, tôi hỏi!" Ninh Hoan Sênh thở hổn hển, giơ tay siết chặt tóc để ổn định tinh thần: "Tôi không hiểu, nếu mọi chuyện trong mơ đều là sự thật thì cha ông ấy hoàn toàn bỏ mặc tôi và Tiếu Tiếu à? Còn nữa, tại sao anh Yến Hoài lại tàn nhẫn như vậy? Nếu anh ấy không thích tôi, tại sao trong mơ anh ấy lại cư xử với tôi như vậy?"
Nói xong, Ninh Hoan Sênh không khỏi nghẹn ngào.
"Đối với Trần Thừa Phong, câu trả lời đã rõ. Còn về Kỳ Yến Hoài, giữa anh ta và cô có một sự hiểu lầm khó giải quyết, nguyên nhân cụ thể phải chờ đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ ở một mức độ nhất định sẽ biết."
Ninh Tiêu Dư đã cố tình lên kế hoạch, không tiết lộ hết chi tiết cốt truyện trong giấc mơ.
Thứ nhất, cốt truyện của cuốn tiểu thuyết gốc vừa dài vừa lặp đi lặp lại, không thể gói gọn trong một giấc mơ, thứ hai, Ninh Hoan Sênh là kiểu người không thể che giấu mọi chuyện, ai mà biết sau khi cô ấy biết được những hiểu lầm nực cười giữa mình và Kỳ Yến Hoài thì sẽ không cố gắng tìm Kỳ Yến Hoài để làm sáng tỏ những hiểu lầm đó chứ, đến lúc đó… Không có chứng cứ, Ninh Hoan Sênh lại không thể chứng minh làm sao mình biết được chuyện này trước mặt nam chính cặn bã xảo quyệt, ngược lại còn bị hiểu lầm là cô ấy nói dối vụng về để bao biện cho mình.
15
0
3 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
