0 chữ
Chương 36
Chương 36
Tôi nhanh chóng lĩnh hội được ý của nàng: “Tuân lệnh."
Hóa ra Thịnh Dĩ Hành coi tôi, thế thân của Trình Uyển, như một bình hoa đặt trong công ty, để nàng lúc rảnh rỗi có thể tiêu khiển, thư giãn tinh thần.
Diễn một bình hoa vô dụng? Việc này tôi am hiểu.
Tôi tiến lên đẩy cửa phòng làm việc ra đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng đi về phía bàn làm việc. Ngày đầu tiên mà, dù sao cũng phải giả vờ một chút.
Còn về sau... ta sẽ cho Thịnh Dĩ Hành biết đồ rẻ không tốt.
Thịnh Dĩ Hành rất bận, cả buổi sáng cơ bản không hề chú ý đến tôi, cứ như thể tôi chỉ là một thú cưng nhỏ bé không đáng kể trong công ty của nàng vậy.
Tôi vui vẻ rảnh rỗi, theo kế hoạch tối qua đã liên lạc với một vài trung gian hỏi thăm giá nhà ở thế giới này: “Cái gì? Đắt vậy á?!"
Tôi kinh ngạc mở trang web bất động sản theo chỉ dẫn của trung gian, nhìn những con số trên đó không khỏi tối sầm mặt mày: “... Xin lỗi, đã làm phiền."
Giá nhà đất leo thang khiến người thường khó với tới ngay cả trong tiểu thuyết máu chó ABO cũng không thoát khỏi, tôi nhìn chằm chằm vào số dư trong tài khoản của mình chỉ đủ trả tiền đặt cọc cho một căn hộ một phòng ngủ một phòng khách: “... Thực ra ta thấy ta có thể thử liên lạc nhiều hơn với Trịnh Cẩn Du để bồi dưỡng tình cảm."
Tôi lấy lại tinh thần hỏi hệ thống: “Căn nhà mà Trịnh Cẩn Du chuẩn bị cho nguyên chủ là đứng tên ai?"
Hệ thống cứng họng: “Tên của Trịnh Cẩn Du."
Tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, tôi không khỏi trở nên lo lắng. Lúc này giống như một đám bèo tây không có nơi nương tựa, tôi lần thứ hai cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ hệ thống chính.
Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ thông: “Không mua nổi thì thôi."
Tôi giơ tay lên ôm lấy gáy một cách lười biếng: “Không mua nổi nhà thì ta cứ tiếp tục ở quán bar, ban ngày kiếm tiền tối tiêu xài, chủ yếu là để thúc đẩy GDP, đóng góp cho việc khôi phục kinh tế thị trường của đất nước."
"Ở quán bar không chỉ miễn tiền nước điện mà còn có Alpha ân cần chu đáo trò chuyện với ta, có thể nói là tiêu một đồng tiền được hưởng hai dịch vụ - ngươi giật điện ta làm gì?!" Tôi tức giận.
Hệ thống đã có cách khống chế tôi, giọng điệu nói chuyện cũng cứng hơn: “Xin kí chủ hãy tích cực công lược, đừng suốt ngày mơ tưởng đến mấy thứ rác rưởi màu vàng này."
"Không tốt cho sức khỏe."
Nghe thì có vẻ như đang nói lời người, nhưng thực chất lại chẳng ra làm sao.
Tôi không khỏi cười lạnh: “Ta sẽ bị ngươi uy hϊếp sao?"
Mí mắt hệ thống giật giật, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nó vội vàng nhìn về phía tôi, chỉ thấy tôi lấy điện thoại ra bắt đầu kiểm tra lại hóa đơn của mình, sau khi kiểm tra xong lại mở nhãn nhóm "Con bò sữa", ánh mắt lần lượt lướt qua tên của Lục Hoài Tự, Ôn Xuyên và Trịnh Cẩn Du, dường như đang do dự xem tiếp theo nên moi tiền của ai.
Hệ thống không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ký chủ tiêu cực lười biếng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiêu cực.
Vẫn còn biết moi tiền, chứng tỏ kí chủ vẫn lạc quan yêu đời, vẫn còn hy vọng vào cuộc sống.
Tôi tính toán một vòng, cuối cùng nhắm vào Ôn Xuyên. Alpha trẻ tuổi, dễ dỗ, cũng dễ lừa, không giống như Lục Hoài Tự và Trịnh Cẩn Du, sống bao nhiêu năm rồi nên đã thành cáo già.
Tôi liên tục gửi cho Ôn Xuyên hai tin nhắn: "Đang làm gì vậy? Bận không? Trưa nay có rảnh không."
Hóa ra Thịnh Dĩ Hành coi tôi, thế thân của Trình Uyển, như một bình hoa đặt trong công ty, để nàng lúc rảnh rỗi có thể tiêu khiển, thư giãn tinh thần.
Diễn một bình hoa vô dụng? Việc này tôi am hiểu.
Tôi tiến lên đẩy cửa phòng làm việc ra đứng ở cửa do dự một lúc, cuối cùng đi về phía bàn làm việc. Ngày đầu tiên mà, dù sao cũng phải giả vờ một chút.
Còn về sau... ta sẽ cho Thịnh Dĩ Hành biết đồ rẻ không tốt.
Thịnh Dĩ Hành rất bận, cả buổi sáng cơ bản không hề chú ý đến tôi, cứ như thể tôi chỉ là một thú cưng nhỏ bé không đáng kể trong công ty của nàng vậy.
Tôi vui vẻ rảnh rỗi, theo kế hoạch tối qua đã liên lạc với một vài trung gian hỏi thăm giá nhà ở thế giới này: “Cái gì? Đắt vậy á?!"
Tôi kinh ngạc mở trang web bất động sản theo chỉ dẫn của trung gian, nhìn những con số trên đó không khỏi tối sầm mặt mày: “... Xin lỗi, đã làm phiền."
Tôi lấy lại tinh thần hỏi hệ thống: “Căn nhà mà Trịnh Cẩn Du chuẩn bị cho nguyên chủ là đứng tên ai?"
Hệ thống cứng họng: “Tên của Trịnh Cẩn Du."
Tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, tôi không khỏi trở nên lo lắng. Lúc này giống như một đám bèo tây không có nơi nương tựa, tôi lần thứ hai cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ hệ thống chính.
Nhưng rất nhanh tôi đã nghĩ thông: “Không mua nổi thì thôi."
Tôi giơ tay lên ôm lấy gáy một cách lười biếng: “Không mua nổi nhà thì ta cứ tiếp tục ở quán bar, ban ngày kiếm tiền tối tiêu xài, chủ yếu là để thúc đẩy GDP, đóng góp cho việc khôi phục kinh tế thị trường của đất nước."
Hệ thống đã có cách khống chế tôi, giọng điệu nói chuyện cũng cứng hơn: “Xin kí chủ hãy tích cực công lược, đừng suốt ngày mơ tưởng đến mấy thứ rác rưởi màu vàng này."
"Không tốt cho sức khỏe."
Nghe thì có vẻ như đang nói lời người, nhưng thực chất lại chẳng ra làm sao.
Tôi không khỏi cười lạnh: “Ta sẽ bị ngươi uy hϊếp sao?"
Mí mắt hệ thống giật giật, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, nó vội vàng nhìn về phía tôi, chỉ thấy tôi lấy điện thoại ra bắt đầu kiểm tra lại hóa đơn của mình, sau khi kiểm tra xong lại mở nhãn nhóm "Con bò sữa", ánh mắt lần lượt lướt qua tên của Lục Hoài Tự, Ôn Xuyên và Trịnh Cẩn Du, dường như đang do dự xem tiếp theo nên moi tiền của ai.
Vẫn còn biết moi tiền, chứng tỏ kí chủ vẫn lạc quan yêu đời, vẫn còn hy vọng vào cuộc sống.
Tôi tính toán một vòng, cuối cùng nhắm vào Ôn Xuyên. Alpha trẻ tuổi, dễ dỗ, cũng dễ lừa, không giống như Lục Hoài Tự và Trịnh Cẩn Du, sống bao nhiêu năm rồi nên đã thành cáo già.
Tôi liên tục gửi cho Ôn Xuyên hai tin nhắn: "Đang làm gì vậy? Bận không? Trưa nay có rảnh không."
4
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
