TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

"Cùng nhau ăn trưa. [Định vị]"

Ôn Xuyên trả lời rất nhanh, dường như vừa lúc đang chơi điện thoại: "Đang luyện tập."

Cô ấy trả lời và gửi kèm một bức ảnh tự sướиɠ mặc đồ tập. Cô bé trông rất đẹp trai, ngũ quan thanh tú rõ ràng, da rất trắng, vì trên mặt còn nét trẻ con nên không khiến người ta cảm thấy ngấy ngấy, ngược lại còn non nớt, rất có cảm giác rung động của thiếu niên.

Ôn Xuyên vừa luyện tập xong, tóc mái lưa thưa bị mồ hôi làm ướt, mồ hôi mỏng manh chảy dọc theo gwang má gầy gò và cằm của cô ấy, phối hợp với ngũ quan non nớt sâu thẳm của cô ấy tràn đầy dục khí.

Hình ảnh sống động hương sắc như vậy, Omega bình thường đều không chịu nổi, Ôn Xuyên rất tự tin về điều này.

Thế nhưng một hai giây sau, đối phương lại gửi đến một tin nhắn: "Vận động viên á? Con gái hư."

Ôn Xuyên: "?" Vận động viên thì hư chỗ nào? Cô ấy rõ ràng cái gì cũng chưa làm.

Tôi ôm điện thoại lắc đầu thở dài: "Nhìn chiều cao và dáng vẻ của cô ta là ta nên nghĩ đến rồi." Tôi tự lẩm bẩm: "Vận động viên, chó cũng không thèm yêu."

Ôn Xuyên cảm thấy hoang mang, lại có chút tức giận vì bị tôi ghét bỏ, vì vậy cô ấy mang theo chút tâm trạng muốn trả thù trả lời tôi: "Có thời gian, trưa tan học tôi đến tìm cô."

... Cũng được.

Tôi mỉm cười: "Vậy hôm nay vẫn tính tiền như bình thường nhé."

Ôn Xuyên trả lời bằng một biểu tượng OK, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai. Cô ấy nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, dường như muốn nhìn xuyên qua màn hình, một lúc lâu sau, Ôn Xuyên cuối cùng cũng nhận ra - chẳng lẽ, cô ấy sợ mình quỵt tiền không trả sao?

Bị suy đoán như vậy làm tổn thương, Ôn Xuyên nắm chặt điện thoại đột nhiên đứng dậy, huấn luyện viên gọi cô ấy một tiếng, nhưng cô ấy không quay đầu lại: "Thầy ơi, em xin phép nghỉ."

Tôi ở trong văn phòng thư ký của mình chờ đến giờ nghỉ trưa một cách nhàm chán, vừa đến mười hai giờ, tôi lập tức chạy ra cổng công ty. Công việc này một ngày cũng không muốn làm nữa.

Tôi vừa đi vừa nghĩ, phải nghĩ cách để Thịnh Dĩ Hành tăng lương.

Đang đi thì cổ tay bất ngờ bị người ta kéo lại. Tôi cau mày quay đầu lại, lúc này Ôn Xuyên lại mở miệng: “Lúc cô cau mày không giống cô ấy."

Tôi: "..." Mỉm cười.

Ngươi mà không đưa tiền thì ngươi đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.

Tôi tận tâm tận lực diễn ra dáng vẻ của Trình Uyển mà Ôn Xuyên yêu thích: “Trưa nay ăn gì? Tiểu Xuyên."

Ôn Xuyên đã đặt nhà hàng trước, nhưng cô ấy lại nổi lên ý muốn trêu chọc tôi, vừa định nói đại một cái tên thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt đầy áp bức rơi vào người mình.

Cô ấy nhanh chóng quay đầu lại, trong đám đông, Alpha mặc đồ công sở có khí chất rất mạnh mẽ, mang đến cho người ta cảm giác bị uy hϊếp vô hạn.

Tôi cũng chú ý đến sự xuất hiện của Thịnh Dĩ Hành, tôi chống cằm nhìn chằm chằm Thịnh Dĩ Hành một cách bí hiểm: “Sao lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như vậy chứ? Ta vừa định bảo Thịnh Dĩ Hành tăng lương thì Ôn Xuyên đã tạo cơ hội cho ta."

Hệ thống còn chưa hiểu là cơ hội gì thì đã thấy tôi mềm yếu ngã vào vòng tay của Ôn Xuyên: “Tiểu Xuyên, ta thấy chóng mặt quá."

Hệ thống: "?" Các chỉ số toàn thân đều bình thường, vậy cô chóng mặt cái gì?

Bớt diễn đi.

Tôi dựa vào vòng tay trông thì gầy yếu nhưng thực chất lại rất cường tráng của Ôn Xuyên, môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, tưởng mình là kim chủ duy nhất sao? Sai rồi.

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.