0 chữ
Chương 6
Chương 6
Đêm thu gió lạnh buốt, Giang Miên chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, bán trong suốt, hoàn toàn không chống nổi cái lạnh ban đêm. Cậu dựa vào cổng, ôm chặt lấy chân, thu người lại từng chút một.
Nếu có dì Lâm ở đây thì tốt rồi.
Mỗi khi bị anh chị hay mẹ mắng, không cho cơm ăn, dì Lâm đều sẽ lén xuống đưa cho cậu một cái bánh bao hoặc một chiếc màn thầu, còn cho cậu mượn tấm chăn để giữ ấm.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng Giang Miên cũng mệt đến mức không mở nổi mắt nữa, ôm chặt đầu gối, mơ màng thϊếp đi ngay trước cánh cổng.
...
Lúc này, Thời Cẩn Niên đã tắm xong, anh khoác một chiếc áo choàng tơ tằm màu xám, mang theo hơi ẩm bước ra ban công rồi châm một điếu thuốc.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đầu thuốc đỏ lập lòe dưới ánh đêm.
Nhà họ Giang ở kinh thành cũng được coi là gia tộc hào môn hạng ba, thế mà lại có một thằng con ngốc, đã vậy còn dám đưa thằng con ngốc đó đến dâng cho anh. Chẳng lẽ bọn họ không sợ anh nổi giận mà gϊếŧ người luôn à?
Tên nhóc ngốc đó nói là ra ngoài sẽ chết, xem ra nhà họ Giang quyết tâm không cần đứa con ngốc này nữa nên mới cứng rắn để cậu đến đây mạo hiểm.
Nếu chết thì chẳng mất mát gì còn nếu may mắn được anh để mắt tới thì liền có thể đổi lại lợi ích rồi.
Tính toán cũng khôn khéo thật.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhà họ Giang đúng là tính sai rồi.
Thời Cẩn Niên dập tắt đầu thuốc, xoay người bước vào phòng ngủ.
Thằng ngốc đó, không ai quan tâm thì cậu tự khắc sẽ bỏ đi thôi.
...
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Giang.
Giang Lâm Minh đang cầm ly rượu vang rồi chậm rãi thưởng thức.
Trông thì có vẻ thong thả, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc về phía chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh.
Tiền Phương ngồi bên cạnh cũng nhàm chán lướt điện thoại, nhưng thực chất là đang chờ tin tức.
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên, Giang Lâm Minh nhanh chóng bắt máy, nghe được một lúc thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi:
“Cái gì? Bị đuổi ra ngoài rồi?”
“Canh chừng Giang Miên, có tin gì báo ngay cho tôi, nhớ giấu kỹ chút, đừng để bị người ta phát hiện.”
Giang Lâm Minh đặt điện thoại xuống, Tiền Phương sốt ruột hỏi: “Thời tổng có để mắt đến nó không?”
“Để mắt cái rắm! Thời Cẩn Niên về nhà chưa được nửa tiếng là đã đuổi thằng ngu đó ra ngoài rồi!” Giang Lâm Minh mặt mày âm trầm: “Không phải đã bảo em tìm người dạy nó cách hầu hạ người ta rồi sao? Sao nhanh như thế đã bị đuổi ra ngoài rồi?”
Nghe vậy, khóe môi Tiền Phương khẽ nhếch một nụ cười chớp nhoáng, sau đó lại nhanh chóng làm ra vẻ lo lắng, oan ức:
Nếu có dì Lâm ở đây thì tốt rồi.
Mỗi khi bị anh chị hay mẹ mắng, không cho cơm ăn, dì Lâm đều sẽ lén xuống đưa cho cậu một cái bánh bao hoặc một chiếc màn thầu, còn cho cậu mượn tấm chăn để giữ ấm.
Không biết đã bao lâu, cuối cùng Giang Miên cũng mệt đến mức không mở nổi mắt nữa, ôm chặt đầu gối, mơ màng thϊếp đi ngay trước cánh cổng.
...
Lúc này, Thời Cẩn Niên đã tắm xong, anh khoác một chiếc áo choàng tơ tằm màu xám, mang theo hơi ẩm bước ra ban công rồi châm một điếu thuốc.
Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đầu thuốc đỏ lập lòe dưới ánh đêm.
Nhà họ Giang ở kinh thành cũng được coi là gia tộc hào môn hạng ba, thế mà lại có một thằng con ngốc, đã vậy còn dám đưa thằng con ngốc đó đến dâng cho anh. Chẳng lẽ bọn họ không sợ anh nổi giận mà gϊếŧ người luôn à?
Nếu chết thì chẳng mất mát gì còn nếu may mắn được anh để mắt tới thì liền có thể đổi lại lợi ích rồi.
Tính toán cũng khôn khéo thật.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhà họ Giang đúng là tính sai rồi.
Thời Cẩn Niên dập tắt đầu thuốc, xoay người bước vào phòng ngủ.
Thằng ngốc đó, không ai quan tâm thì cậu tự khắc sẽ bỏ đi thôi.
...
Lúc này, tại biệt thự nhà họ Giang.
Giang Lâm Minh đang cầm ly rượu vang rồi chậm rãi thưởng thức.
Trông thì có vẻ thong thả, nhưng ánh mắt cứ liên tục liếc về phía chiếc điện thoại đặt ở bên cạnh.
Tiền Phương ngồi bên cạnh cũng nhàm chán lướt điện thoại, nhưng thực chất là đang chờ tin tức.
“Cái gì? Bị đuổi ra ngoài rồi?”
“Canh chừng Giang Miên, có tin gì báo ngay cho tôi, nhớ giấu kỹ chút, đừng để bị người ta phát hiện.”
Giang Lâm Minh đặt điện thoại xuống, Tiền Phương sốt ruột hỏi: “Thời tổng có để mắt đến nó không?”
“Để mắt cái rắm! Thời Cẩn Niên về nhà chưa được nửa tiếng là đã đuổi thằng ngu đó ra ngoài rồi!” Giang Lâm Minh mặt mày âm trầm: “Không phải đã bảo em tìm người dạy nó cách hầu hạ người ta rồi sao? Sao nhanh như thế đã bị đuổi ra ngoài rồi?”
Nghe vậy, khóe môi Tiền Phương khẽ nhếch một nụ cười chớp nhoáng, sau đó lại nhanh chóng làm ra vẻ lo lắng, oan ức:
6
0
3 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
