TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Người đàn ông không dừng lại vì những lời khẩn cầu ấy, thậm chí còn không thèm ngoái đầu lại mà cứ thế bước thẳng lên cầu thang.

Chú Trương quản gia đứng ở bên cạnh khẽ thở dài. Ông biết trước là sẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn không kìm được sự xót xa cho đứa trẻ đầu óc không lanh lợi kia.

Một đứa bé ngốc nghếch, lại nói lắp, ngoài gương mặt này ra thì không còn gì để bảo vệ bản thân, mà đôi khi, gương mặt đẹp đẽ ấy sẽ chỉ khiến số phận của cậu lại càng thêm bi kịch.

Gia tộc lớn chính là như vậy đấy, không có năng lực thì sẽ bị vứt bỏ.

“Đưa cậu ấy ra ngoài cửa.” Chú Trương căn dặn vệ sĩ: “Đừng làm cậu ấy bị thương.”

Chú Trương quay đầu đi, không nỡ nhìn thấy cậu thiếu niên đang khóc, không làm cậu bị thương là điều duy nhất ông có thể giúp. Có lẽ vì thằng bé là đứa ngốc nên thiếu gia mới không sai người “giải quyết” mà chỉ đơn giản là đuổi đi.

Giang Miên bị hai vệ sĩ mặc đồ đen kẹp hai bên rồi dẫn ra bên ngoài. Khi đi ngang qua chú Trương đang quay mặt đi, cậu khóc lóc cầu cứu:

“Ông ơi... ba cháu sẽ... gϊếŧ cháu... Xin hãy cứu Giang Miên...”

Tiếng cầu xin thê lương khiến chú Trương nghẹn lòng. Ông không dám quay đầu lại, ông sợ phải đối mặt với đôi mắt trong trẻo, ngây ngô ấy.

Ông lực bất tòng tâm.

Vệ sĩ kéo Giang Miên ra khỏi biệt thự, đi qua khu vườn lung linh ánh đèn, đến tận ngoài cổng lớn rồi đặt cậu xuống đất, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, gọn gàng dứt khoát.

Giang Miên cố bò dậy rồi quỳ trước cánh cổng lớn, tay bám chặt vào thanh sắt lạnh toát, nhìn theo bóng vệ sĩ rời đi, cố đẩy cửa nhưng không nhúc nhích được.

Cậu chỉ có thể bám lấy cánh cổng, không dám rời đi:

“Giang Miên không... thể đi... sẽ chết... hu hu hu...”

Khi nhận ra bản thân thật sự bị bỏ rơi, nỗi sợ vô hạn lập tức bao trùm lấy cậu. Giang Miên bám chặt cổng sắt, nhìn chằm chằm vào biệt thự sáng rực ánh đèn phía bên trong một cách tuyệt vọng.

Khóc một lúc, bên trong vẫn không thấy bóng dáng ai. Giang Miên quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ có ánh đèn đường vàng vọt cùng vài hàng cây, không có lấy một bóng người nào.

Tối tăm, lạnh lẽo như thể có một con quái vật khổng lồ đang ẩn nấp trong màn đêm và chờ nuốt chửng cậu.

Giang Miên chưa từng được ra ngoài, không dám rời khỏi chỗ này, cũng không thể rời đi.

Cậu không muốn quay về nhà họ Giang, không muốn trở lại tầng hầm ấy, càng không dám đối mặt với ba cậu, ba cậu sẽ gϊếŧ cậu mất.

Cậu ngồi trên đất, dựa nghiêng vào cổng lớn, co ro ôm lấy cơ thể.

Tối nay cậu chưa ăn gì, cũng không được uống nước, giờ đây đói và khát đến mức cạn kiệt.

8

0

2 tuần trước

12 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.