TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

“Em đã tìm người dạy đàng hoàng rồi mà, nó ngu thì em biết phải làm sao đây chồng!”

Bà ta mong Giang Miên bị Thời Cẩn Niên gϊếŧ quách đi đến cầu con không được, sao lại thật sự đi dạy cậu cách hầu hạ đàn ông chứ.

Thấy chồng có vẻ tin, Tiền Phương liền thăm dò: “Thế... Giang Miên chết rồi ạ?”

Giang Lâm Minh hừ lạnh, vẻ mặt hơi đắc ý:

“Thằng ngu đó bị dọa sợ rồi, dù bị đuổi ra ngoài cũng không dám đi, còn đang bám ở cổng kia kìa.”

Tiền Phương đảo mắt, an ủi: “Nghe nói mấy năm nay chưa có người nào leo được lên giường của Thời Cẩn Niên cả, Giang Miên chỉ bị đuổi đi thôi là còn may lắm rồi.”

Giang Lâm Minh cười khẩy: “May hay không là do thằng ngu đó tự mình kiếm lấy.”

...

Sáng hôm sau.

Ăn sáng xong, Thời Cẩn Niên ngồi lên chiếc Maybach đen quen thuộc để đi làm. Tài xế từ tốn lái xe hướng về cổng lớn.

Thời Cẩn Niên ngồi ở hàng ghế sau, bắt chéo chân, cầm điện thoại xử lý công việc. Đột nhiên tài xế phanh gấp, quay đầu lại:

“Thời tổng, có người nằm ở dưới đất, tôi xuống xem một lát, ngài chờ một chút.”

Thời Cẩn Niên hờ hững nhướng mắt, trong đôi mắt u tối hiện lên chút bực dọc, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Tài xế nhận được sự cho phép, lập tức xuống xe kiểm tra.

Trong đầu Thời Cẩn Niên chợt hiện lên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của cậu bé tối qua.

Tên ngốc đó vẫn còn ở đây sao?

Thời Cẩn Niên cất điện thoại, mở cửa xe bước xuống và đi về phía cổng.

Người nằm trên đất chính là thiếu niên tối qua. Hai tay ôm chặt ngực, lưng cong lại, chân co lên, cả người cuộn tròn như một đứa trẻ.

Đúng là ngốc thật, đến cả chạy trốn cũng không biết.

Vậy mà dám nằm đây chịu lạnh cả đêm.

Thời Cẩn Niên cau mày rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Trên mặt thiếu niên hiện lên một màu đỏ bất thường, hơi thở cũng gấp gáp, như một con mèo con hấp hối đang thoi thóp.

Thời Cẩn Niên đưa tay, dùng mu bàn tay chạm lên trán của thiếu niên, rất nóng.

Tên ngốc này bị sốt vì lạnh rồi, sốt đến nóng rực.

Trong mơ màng, Giang Miên đã vô thức nắm lấy ngón tay đang áp trên trán mình, gắng gượng mở mắt. Nhìn thấy người đàn ông tối qua, hơi thở của cậu càng gấp gáp hơn, tay nắm chặt lấy tay của người đàn ông, giọng khô khốc cầu xin:

“Thiếu gia... cho em ở lại... cầu xin...”

Sốt cả đêm, không ăn không uống, Giang Miên chưa kịp nói hết câu thì đã ngất đi.

Nhưng bàn tay cậu vẫn không buông ra, như thể dù hôn mê nhưng cũng biết người này là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình.

4

0

2 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.