0 chữ
Chương 17
Chương 17
Trời đất ơi!
Bảo ông dạy một đứa ngốc chẳng biết gì cách làm cậu chủ vui lòng?
...
Chín giờ tối, Thời Cẩn Niên trở về biệt thự.
Giang Miên mang dép, lon ton chạy tới, nhanh nhẹn ngồi xổm xuống đất, tay cầm đôi dép trong nhà của Thời Cẩn Niên, ngẩng đầu, cong mắt cười tươi rói: “Cậu chủ, mời thay dép ạ.”
Nói xong cúi đầu xuống, đặt hai chiếc dép ngay trước chân anh, còn định cúi người tháo giày giúp anh.
“Dừng lại.” Thời Cẩn Niên lạnh giọng: “Tôi tự tháo.”
Anh thay dép xong, Giang Miên đã đứng dậy, vẫn cười tươi như hoa, đưa tay chủ động cởϊ áσ khoác vest của anh.
“Cậu chủ, để em mang... Áo đi giặt.”
Thời Cẩn Niên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, liếc mắt nhìn chú Trương đang đứng cạnh, nhưng vẫn phối hợp để Giang Miên cởϊ áσ khoác.
Cái thằng ngốc này... Cũng biết không thể ăn không ở không, biết phải làm việc, cũng không đến nỗi quá đần.
Thiếu niên ôm bộ vest trong tay, mắt long lanh ánh lên tia hy vọng, ngước nhìn Thời Cẩn Niên: “Cậu chủ, em đã... Làm anh vui chưa?”
“Làm vui?” Thái dương của Thời Cẩn Niên giật giật.
Hóa ra lấy dép, cởϊ áσ... Là cái mà thằng nhóc này gọi là làm vui?
Tốt thật đấy.
“Thằng ngốc, ai dạy cậu thế hả?” Giọng Thời Cẩn Niên lạnh lẽo, không rõ cảm xúc.
Giang Miên bất giác siết chặt bộ vest trong tay, cụp mắt xuống, len lén liếc chú Trương đang đứng một bên.
Chú Trương đã dặn, tuyệt đối không được nói là chú ấy dạy, nói ra là sẽ mất linh!
Nhưng... Chú Trương lại không dặn nếu cậu chủ hỏi thì phải trả lời sao...
Chỉ mấy câu nói ban nãy, cậu đã phải lặp đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần mới nói trơn tru được.
Câu hỏi này của Thời Cẩn Niên rõ ràng làm khó cậu, Giang Miên lại lén liếc chú Trương.
Chú Trương đứng im như tượng, mắt nhìn thẳng, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì cuống muốn chết.
Con ơi, đừng có liếc nữa! Rõ ràng quá rồi đấy!
Hai người một lớn một nhỏ, từng hành động nhỏ đều không qua nổi mắt Thời Cẩn Niên, đặc biệt là cái cách Giang Miên nhìn trộm, rõ ràng đến mức như thể viết sẵn lên trán luôn rồi.
“Nói đi, thằng ngốc.” Anh muốn xem cậu bé ngốc này sẽ trả lời thế nào.
Giang Miên ôm chặt bộ vest, hai tay siết lấy lớp vải, ngón cái cứ liên tục bấu vào, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Do dự hồi lâu, cậu chỉ nghĩ ra được một câu trả lời, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, lí nhí nói, giọng lúng túng: “Em... Em không thể nói.”
Nói rồi lại cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Thời Cẩn Niên, còn ngón tay thì bấu vải càng lúc càng nhanh.
Bảo ông dạy một đứa ngốc chẳng biết gì cách làm cậu chủ vui lòng?
...
Chín giờ tối, Thời Cẩn Niên trở về biệt thự.
Giang Miên mang dép, lon ton chạy tới, nhanh nhẹn ngồi xổm xuống đất, tay cầm đôi dép trong nhà của Thời Cẩn Niên, ngẩng đầu, cong mắt cười tươi rói: “Cậu chủ, mời thay dép ạ.”
Nói xong cúi đầu xuống, đặt hai chiếc dép ngay trước chân anh, còn định cúi người tháo giày giúp anh.
“Dừng lại.” Thời Cẩn Niên lạnh giọng: “Tôi tự tháo.”
Anh thay dép xong, Giang Miên đã đứng dậy, vẫn cười tươi như hoa, đưa tay chủ động cởϊ áσ khoác vest của anh.
“Cậu chủ, để em mang... Áo đi giặt.”
Thời Cẩn Niên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, liếc mắt nhìn chú Trương đang đứng cạnh, nhưng vẫn phối hợp để Giang Miên cởϊ áσ khoác.
Cái thằng ngốc này... Cũng biết không thể ăn không ở không, biết phải làm việc, cũng không đến nỗi quá đần.
“Làm vui?” Thái dương của Thời Cẩn Niên giật giật.
Hóa ra lấy dép, cởϊ áσ... Là cái mà thằng nhóc này gọi là làm vui?
Tốt thật đấy.
“Thằng ngốc, ai dạy cậu thế hả?” Giọng Thời Cẩn Niên lạnh lẽo, không rõ cảm xúc.
Giang Miên bất giác siết chặt bộ vest trong tay, cụp mắt xuống, len lén liếc chú Trương đang đứng một bên.
Chú Trương đã dặn, tuyệt đối không được nói là chú ấy dạy, nói ra là sẽ mất linh!
Nhưng... Chú Trương lại không dặn nếu cậu chủ hỏi thì phải trả lời sao...
Chỉ mấy câu nói ban nãy, cậu đã phải lặp đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần mới nói trơn tru được.
Câu hỏi này của Thời Cẩn Niên rõ ràng làm khó cậu, Giang Miên lại lén liếc chú Trương.
Con ơi, đừng có liếc nữa! Rõ ràng quá rồi đấy!
Hai người một lớn một nhỏ, từng hành động nhỏ đều không qua nổi mắt Thời Cẩn Niên, đặc biệt là cái cách Giang Miên nhìn trộm, rõ ràng đến mức như thể viết sẵn lên trán luôn rồi.
“Nói đi, thằng ngốc.” Anh muốn xem cậu bé ngốc này sẽ trả lời thế nào.
Giang Miên ôm chặt bộ vest, hai tay siết lấy lớp vải, ngón cái cứ liên tục bấu vào, trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Do dự hồi lâu, cậu chỉ nghĩ ra được một câu trả lời, cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, lí nhí nói, giọng lúng túng: “Em... Em không thể nói.”
Nói rồi lại cúi gằm đầu xuống, không dám nhìn Thời Cẩn Niên, còn ngón tay thì bấu vải càng lúc càng nhanh.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
