0 chữ
Chương 16
Chương 16
Giang Miên xinh đẹp, chỉ tội ngu ngốc, lại không phải con ruột, có đem ra làm vật hy sinh thì ông ta cũng chẳng thấy đau lòng.
Biết đâu lại thành công?
Thế thì nhà họ Giang sẽ vững như bám được vào đùi kim cương.
Đè nén tâm trạng, Giang Lâm Minh đành chấp nhận hiện thực: “Mấy hôm nữa ta sẽ tìm thời gian đến tận nơi nhận lỗi với Thời Cẩn Niên.”
Nghe ba nói vậy, Giang Phong mới thở phào: “Ba đến xin lỗi Thời Cẩn Niên, tiện thể hỏi xem có thể giúp đỡ nhà mình không...”
“Câm miệng!” Giang Lâm Minh mắng to: “Người ta có tha thứ hay không còn chưa biết, giờ là lúc đi ra điều kiện à? Đồ ngu!”
“Ba đừng tức mà.” Giang Khê đứng ra bênh anh trai: “Cũng tại Giang Miên quá ngốc, chẳng quyến rũ được Thời Cẩn Niên gì cả! Uổng phí gương mặt đẹp đó!”
Giang Lâm Minh bực bội gạt tay Tiền Phương ra, quay người lên lầu thay đồ.
...
Sau khi nghỉ ngơi thêm hai ngày, Giang Miên cuối cùng cũng hồi phục lại đôi chút. Cậu không dám nằm mãi trên giường, vì đã được ở lại nhà họ Thời thì phải làm việc.
Làm cậu chủ Thời vui lòng.
Giang Miên mặc chiếc áo dài tay mỏng màu nhạt và quần dài đồng bộ mà chú Trương chuẩn bị cho cậu. Cậu xỏ dép, lặng lẽ đi xuống tầng.
“Giang Miên, sao cậu lại xuống đây rồi?”
Chú Trương bước đến đón, vừa liếc nhìn bộ đồ trên người cậu, trong lòng thầm khen, trông cũng đẹp đấy chứ, mềm mại, sạch sẽ, nhìn dễ chịu hơn nhiều so với bộ quần áo lôi thôi hôm cậu mới đến.
“Chú Trương, cháu còn... Còn có việc phải làm!” Giang Miên vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Chưa làm... Chưa làm gì cả!”
Chú Trương nghe ra được ý cậu, dịu dàng hỏi lại: “Ý cháu là còn việc chưa làm, đúng không?”
Đứa nhỏ này không chỉ không hiểu hàm ý trong lời người khác, mà nói chuyện cũng không trôi chảy, đẹp thế mà suốt ngày chịu khổ.
“Đúng!” Giang Miên gật đầu thật mạnh, đôi mắt trong veo ánh lên nụ cười.
Chú Trương kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng bảo: “Vậy cháu cứ nói từ từ, đừng vội, chú có thời gian nghe cháu nói.”
Giang Miên chầm chậm xoắn tay lại, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, hít sâu một hơi, rồi nhìn chú Trương đầy hy vọng: “Chú Trương, dạy cháu... Cách làm cậu chủ vui lòng.”
“Cái... Cái gì cơ?” Chú Trương như bị sét đánh ngang tai, mặt thoáng nứt ra, là ông nghe nhầm, hay là Giang Miên nói sai?
“Giang Miên, cháu nói lại lần nữa xem nào.”
Giang Miên nghiêm túc lặp lại, từng chữ rõ ràng: “Chú Trương, dạy cháu... Cách làm cậu chủ vui lòng.”
Đầu óc chú Trương trống rỗng, trong thoáng chốc lại hiện lên cảnh đêm trước, Giang Miên đứng trước mặt cậu chủ, vừa khóc vừa cầu xin được làm anh vui.
Biết đâu lại thành công?
Thế thì nhà họ Giang sẽ vững như bám được vào đùi kim cương.
Đè nén tâm trạng, Giang Lâm Minh đành chấp nhận hiện thực: “Mấy hôm nữa ta sẽ tìm thời gian đến tận nơi nhận lỗi với Thời Cẩn Niên.”
Nghe ba nói vậy, Giang Phong mới thở phào: “Ba đến xin lỗi Thời Cẩn Niên, tiện thể hỏi xem có thể giúp đỡ nhà mình không...”
“Câm miệng!” Giang Lâm Minh mắng to: “Người ta có tha thứ hay không còn chưa biết, giờ là lúc đi ra điều kiện à? Đồ ngu!”
“Ba đừng tức mà.” Giang Khê đứng ra bênh anh trai: “Cũng tại Giang Miên quá ngốc, chẳng quyến rũ được Thời Cẩn Niên gì cả! Uổng phí gương mặt đẹp đó!”
Giang Lâm Minh bực bội gạt tay Tiền Phương ra, quay người lên lầu thay đồ.
Sau khi nghỉ ngơi thêm hai ngày, Giang Miên cuối cùng cũng hồi phục lại đôi chút. Cậu không dám nằm mãi trên giường, vì đã được ở lại nhà họ Thời thì phải làm việc.
Làm cậu chủ Thời vui lòng.
Giang Miên mặc chiếc áo dài tay mỏng màu nhạt và quần dài đồng bộ mà chú Trương chuẩn bị cho cậu. Cậu xỏ dép, lặng lẽ đi xuống tầng.
“Giang Miên, sao cậu lại xuống đây rồi?”
Chú Trương bước đến đón, vừa liếc nhìn bộ đồ trên người cậu, trong lòng thầm khen, trông cũng đẹp đấy chứ, mềm mại, sạch sẽ, nhìn dễ chịu hơn nhiều so với bộ quần áo lôi thôi hôm cậu mới đến.
“Chú Trương, cháu còn... Còn có việc phải làm!” Giang Miên vội vàng xua tay, mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: “Chưa làm... Chưa làm gì cả!”
Chú Trương nghe ra được ý cậu, dịu dàng hỏi lại: “Ý cháu là còn việc chưa làm, đúng không?”
“Đúng!” Giang Miên gật đầu thật mạnh, đôi mắt trong veo ánh lên nụ cười.
Chú Trương kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng bảo: “Vậy cháu cứ nói từ từ, đừng vội, chú có thời gian nghe cháu nói.”
Giang Miên chầm chậm xoắn tay lại, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, hít sâu một hơi, rồi nhìn chú Trương đầy hy vọng: “Chú Trương, dạy cháu... Cách làm cậu chủ vui lòng.”
“Cái... Cái gì cơ?” Chú Trương như bị sét đánh ngang tai, mặt thoáng nứt ra, là ông nghe nhầm, hay là Giang Miên nói sai?
“Giang Miên, cháu nói lại lần nữa xem nào.”
Giang Miên nghiêm túc lặp lại, từng chữ rõ ràng: “Chú Trương, dạy cháu... Cách làm cậu chủ vui lòng.”
Đầu óc chú Trương trống rỗng, trong thoáng chốc lại hiện lên cảnh đêm trước, Giang Miên đứng trước mặt cậu chủ, vừa khóc vừa cầu xin được làm anh vui.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
