0 chữ
Chương 18
Chương 18
Thời Cẩn Niên nhìn dáng vẻ cậu lúc này, sợ hãi, tội nghiệp, trong lòng chỉ thấy chán ghét.
“Thằng ngốc, đến nói dối cũng không biết.” Anh rút chiếc áo vest khỏi tay cậu, ném cho chú Trương.
Cứ bấu nữa thì áo rách đến nơi rồi.
Cảm giác trong tay đột ngột biến mất khiến Giang Miên sững sờ, cậu nhỏ giọng giải thích: “Dì Lâm bảo... Nói dối là không tốt.”
Thời Cẩn Niên đang định bước đi thì dừng lại, trong lòng vẫn khinh thường sự ngốc nghếch của cậu, nhưng vẫn không kìm được hỏi một câu: “Dì Lâm là ai?”
Vừa nhắc đến Dì Lâm, ánh mắt Giang Miên liền sáng lên, giọng hồn nhiên: “Dì Lâm chính là... Dì Lâm.”
Thời Cẩn Niên: ...
Anh đúng là rảnh quá mới đi hỏi thằng ngốc này, có nói cũng vô ích.
“Đi lên đi ngủ.” Thời Cẩn Niên nói xong liền quay người lên lầu, sau một buổi tối xã giao mệt mỏi, anh chẳng còn hứng đâu mà trò chuyện với đứa ngốc này.
Giang Miên vội vã theo sau anh, còn tiếp tục đề tài vừa nãy:
“Dì Lâm... Thường mang cơm cho em, dì ấy rất tốt...”
Mang cơm?
Ở nhà họ Giang, thằng ngốc này đến tư cách lên bàn ăn cũng không có sao?
Thời Cẩn Niên quay đầu lại nhìn Giang Miên đang lẽo đẽo theo sau, thiếu niên tóc hơi ánh vàng nhạt, da trắng đến lạnh lẽo.
Anh lại nhớ đến việc cậu từng nói sống ở tầng hầm, Tống Hoài Nhân cũng từng nhắc rằng thằng ngốc này quanh năm không thấy ánh mặt trời nên mới bị suy dinh dưỡng.
Thời Cẩn Niên hỏi: “Thằng ngốc, cậu thật sự sống trong tầng hầm à?”
Bước lên bậc thang cuối cùng, Giang Miên khẽ thở dốc, gật đầu nhẹ: “Em vẫn luôn... Luôn sống ở dưới đó.”
Cậu đã sống ở đó rất nhiều năm. Từ khi có ký ức, nơi đó luôn là chỗ duy nhất của cậu, và chỉ có Dì Lâm mang cơm tới cho cậu.
“Có từng được ra ngoài không?”
Cậu lại gật đầu, có phần xấu hổ: “Ra ngoài... Chính là đến đây...”
Thời Cẩn Niên hiểu. Việc bị đưa đến nhà họ Thời lần này là lần duy nhất cậu được bước chân ra khỏi tầng hầm.
Giang Lâm Minh đúng là nhẫn tâm, đối xử với một đứa trẻ thế này, thậm chí nuôi một con chó cũng còn dắt ra phơi nắng đi dạo...
Chắc không phải con ruột.
Thời Cẩn Niên nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ liếc Giang Miên một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Rồi, “Rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
Giang Miên ngẩn người nhìn cánh cửa vừa đóng lại, đứng ngây người bên ngoài, trong lòng vẫn muốn hỏi: “Cậu chủ, em... Đã làm anh vui lòng chưa?”
Nhưng cậu chủ trông cứ như người sẽ đánh người khác vậy...
Giang Miên đứng ngoài cửa phòng do dự một lúc, cuối cùng lại rụt rè quay về phòng mình.
“Thằng ngốc, đến nói dối cũng không biết.” Anh rút chiếc áo vest khỏi tay cậu, ném cho chú Trương.
Cứ bấu nữa thì áo rách đến nơi rồi.
Cảm giác trong tay đột ngột biến mất khiến Giang Miên sững sờ, cậu nhỏ giọng giải thích: “Dì Lâm bảo... Nói dối là không tốt.”
Thời Cẩn Niên đang định bước đi thì dừng lại, trong lòng vẫn khinh thường sự ngốc nghếch của cậu, nhưng vẫn không kìm được hỏi một câu: “Dì Lâm là ai?”
Vừa nhắc đến Dì Lâm, ánh mắt Giang Miên liền sáng lên, giọng hồn nhiên: “Dì Lâm chính là... Dì Lâm.”
Thời Cẩn Niên: ...
Anh đúng là rảnh quá mới đi hỏi thằng ngốc này, có nói cũng vô ích.
“Đi lên đi ngủ.” Thời Cẩn Niên nói xong liền quay người lên lầu, sau một buổi tối xã giao mệt mỏi, anh chẳng còn hứng đâu mà trò chuyện với đứa ngốc này.
“Dì Lâm... Thường mang cơm cho em, dì ấy rất tốt...”
Mang cơm?
Ở nhà họ Giang, thằng ngốc này đến tư cách lên bàn ăn cũng không có sao?
Thời Cẩn Niên quay đầu lại nhìn Giang Miên đang lẽo đẽo theo sau, thiếu niên tóc hơi ánh vàng nhạt, da trắng đến lạnh lẽo.
Anh lại nhớ đến việc cậu từng nói sống ở tầng hầm, Tống Hoài Nhân cũng từng nhắc rằng thằng ngốc này quanh năm không thấy ánh mặt trời nên mới bị suy dinh dưỡng.
Thời Cẩn Niên hỏi: “Thằng ngốc, cậu thật sự sống trong tầng hầm à?”
Bước lên bậc thang cuối cùng, Giang Miên khẽ thở dốc, gật đầu nhẹ: “Em vẫn luôn... Luôn sống ở dưới đó.”
Cậu đã sống ở đó rất nhiều năm. Từ khi có ký ức, nơi đó luôn là chỗ duy nhất của cậu, và chỉ có Dì Lâm mang cơm tới cho cậu.
Cậu lại gật đầu, có phần xấu hổ: “Ra ngoài... Chính là đến đây...”
Thời Cẩn Niên hiểu. Việc bị đưa đến nhà họ Thời lần này là lần duy nhất cậu được bước chân ra khỏi tầng hầm.
Giang Lâm Minh đúng là nhẫn tâm, đối xử với một đứa trẻ thế này, thậm chí nuôi một con chó cũng còn dắt ra phơi nắng đi dạo...
Chắc không phải con ruột.
Thời Cẩn Niên nghe vậy cũng không nói thêm gì, chỉ liếc Giang Miên một cái rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Rồi, “Rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.
Giang Miên ngẩn người nhìn cánh cửa vừa đóng lại, đứng ngây người bên ngoài, trong lòng vẫn muốn hỏi: “Cậu chủ, em... Đã làm anh vui lòng chưa?”
Nhưng cậu chủ trông cứ như người sẽ đánh người khác vậy...
Giang Miên đứng ngoài cửa phòng do dự một lúc, cuối cùng lại rụt rè quay về phòng mình.
4
0
3 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
