TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

...

Tối hôm đó về nhà:

Thời Cẩn Niên hỏi: “Đã đuổi thằng ngốc đó đi chưa?”

Chú Trương đáp: “Thiếu gia, Giang Miên vẫn chưa hạ sốt, còn chưa tỉnh lại.”

...

Tối hôm sau:

Thời Cẩn Niên: “Thằng ngốc đó tỉnh chưa?”

Chú Trương: “Giang Miên vẫn còn hơi sốt nhẹ, người vẫn chưa tỉnh.”

...

Tối ngày thứ ba:

Chú Trương vui mừng bước ra đón, mặt mày rạng rỡ, chủ động báo cáo:

“Thiếu gia, cuối cùng Giang Miên cũng tỉnh rồi, vừa uống được một bát cháo loãng.”

Thời Cẩn Niên khựng lại động tác cởϊ áσ vest, trầm giọng hỏi: “Đã đuổi đi chưa?”

Chú Trương lập tức thu lại nụ cười, tim thắt lại:

“Thiếu gia... Giang Miên vừa mới tỉnh, còn rất yếu. Nếu bây giờ mà đuổi ra ngoài... sợ là cậu ấy sẽ chết.”

Nghe vậy, Thời Cẩn Niên im lặng một lát rồi quay người lên lầu: “Tôi đi xem.”

Không lẽ thiếu gia thực sự muốn đuổi cậu ấy đi ngay bây giờ đấy chứ!

Chú Trương vội vàng theo sau.

Từ sáng hôm đó đến nay, Thời Cẩn Niên chưa tới nhìn Giang Miên một lần nào, một đứa ngốc bị định sẵn là sẽ bị đuổi đi không đáng để anh lãng phí thời gian.

Cánh cửa phòng hơi hé. Thời Cẩn Niên đẩy cửa bước vào, chú Trương đứng lại ở bên ngoài.

Thiếu niên tựa vào gối mềm, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài phủ lên mí mắt, làn da trắng đến mức không thật nổi, trắng như là giả vậy.

Thời Cẩn Niên chợt nhớ lại lời hình dung của Tống Hoài Nhân: “Búp bê sứ.”

Rất đúng.

Thời Cẩn Niên đứng ở bên giường, cúi đầu lặng lẽ quan sát cậu thiếu niên, hơi thở của thiếu niên nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Không phải là chết rồi đấy chứ?

Thời Cẩn Niên ngần ngại một chút, đưa ngón trỏ đến gần mũi của thiếu niên để kiểm tra hơi thở.Thời Cẩn Niên đưa ngón trỏ ra thử hơi thở, không cẩn thận chạm vào nhân trung của thiếu niên, khẽ nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ.

Ừm, chưa chết, vẫn còn thở.

Vừa định rút tay về, lông mi dài của thiếu niên khẽ run lên, chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang cúi người, đưa tay đến gần môi mình.

Thấy cậu tỉnh lại, Thời Cẩn Niên điềm nhiên thu tay về, rút một tờ khăn ướt từ ngăn kéo đầu giường, lau ngón trỏ.

Ý thức dần trở lại, Giang Miên nhận ra Thời Cẩn Niên, con ngươi lập tức co rút lại. Cậu vén chăn, duỗi chân xuống giường, nhưng chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp trước mặt anh.

Bất chấp cơn đau đầu và cảm giác kiệt sức khắp người, ngón tay trắng bệch gầy gò của cậu run rẩy níu lấy gấu quần anh, ngẩng đầu lên, ánh mắt cầu khẩn.

“Cậu chủ... Cầu xin anh, hãy cho em ở lại hầu... Hầu hạ anh.”

Giọng cậu khàn khô, yếu ớt, nhưng vẫn cố gom chút sức lực để nói: “Em sẽ học... Học cách làm anh vui...”

Ba ngày không xuống giường, buổi tối chỉ uống được nửa bát cháo loãng, hoàn toàn nhờ dịch dinh dưỡng chống đỡ. Cơ thể gầy gò của cậu không biết là vì lạnh hay vì sợ, khẽ run rẩy.

4

0

2 tuần trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.