TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Tống Hoài Nhân là bạn học cũ của Thời Cẩn Niên, gia thế cũng không tầm thường nhưng anh ta không phải con trưởng của nhà họ Tống, lại chẳng có hứng thú với việc kinh doanh gia đình, chỉ mê y học.

Hai người tuy không thân thiết kiểu ngày ngày liên lạc, nhưng tình bạn vẫn bền chặt, có việc thì gọi, không thì mất hút, Tống Hoài Nhân đã sớm quen với cảnh này rồi.

Thời Cẩn Niên đút một tay vào túi, mặt không biểu cảm, cũng chẳng buồn trả lời câu hỏi của Hoài Nhân, chỉ hỏi lại: “Cậu ta sao rồi?”

Bị anh lảng sang chuyện khác nhưng Tống Hoài Nhân cũng không để tâm, cười cười nói:

“Sốt tới 40 độ đấy. May mà tiêm hạ sốt kịp, chậm chút nữa là thành thịt hấp nóng hổi rồi, lúc đó cậu muốn ăn chín cũng được luôn.”

“Tôi thấy cậu bị đốt chín rồi thì chắc mùi vị cũng không tồi đâu.” Trong đôi mắt âm trầm của Thời Cẩn Niên thoáng hiện một tia cười mờ mịt.

Chỉ một ánh mắt ấy thôi cũng khiến Tống Hoài Nhân thấy đúng là Thời Cẩn Niên dám làm thật.

Biếи ŧɦái!

Anh ta lập tức giơ tay đầu hàng: “Ôi đại ca, em xin chịu thua, xin được tha mạng!”

Ngay sau đó, anh ta liền trở lại vẻ nghiêm túc:

“Sốt cao, có viêm phổi nhẹ. Tuy không cần xét nghiệm máu nhưng cũng đoán được rằng đứa nhỏ này thiếu vitamin D trầm trọng, da trắng đến mức như chưa từng thấy ánh nắng cả năm trời vậy.”

Thời Cẩn Niên ngồi trên sofa, chân dài vắt chéo, lặng lẽ nhớ lại, đúng là tối qua thằng ngốc này có nói đến tầng hầm.

Lẽ nào thật sự lớn lên trong tầng hầm à?

Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến anh chứ? Chỉ cần đừng chết, tỉnh lại là có thể đuổi đi rồi.

“Đừng để cậu ta chết.” Thời Cẩn Niên lạnh nhạt nói.

“Yên tâm đi, cam đoan giữ mạng sống!” Tống Hoài Nhân nhe răng cười, rồi lại không nhịn được buôn chuyện: “Nói nghiêm túc nè, cậu moi đâu ra con búp bê sứ đẹp thế này vậy?”

Búp bê sứ?

Thời Cẩn Niên nhếch môi, cười nhạt: “Cậu ta là đồ ngốc.”

Tống Hoài Nhân tròn mắt kinh ngạc, còn chưa kịp tiêu hóa thì Thời Cẩn Niên đã lạnh lùng bồi thêm một câu: “Đồ ngốc mà tôi nhặt được ở cổng.”

Tống Hoài Nhân nhìn thiếu niên đang hôn mê trên giường với ánh mắt đầy cảm thông, trong lòng bất giác dâng lên một chút thương xót.

Xinh đẹp đến vậy mà lại là một đứa ngốc.

“Giao cho cậu cả đấy. Tôi đến công ty.” Thời Cẩn Niên thản nhiên đứng dậy, không thèm liếc mắt nhìn Giang Miên một lần mà đã rời khỏi phòng.

Thời Cẩn Niên từng nói rằng đợi cậu tỉnh lại thì sẽ đuổi cậu đi. Vậy mà lần đợi này lại kéo dài đến ba ngày.

4

0

2 tuần trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.