0 chữ
Chương 12
Chương 12
Môi cậu tái nhợt, đôi mắt đẹp kia đong đầy nước, chỉ cần chớp một cái là nước mắt sẽ rơi xuống.
Dáng vẻ này, cảnh tượng này, Thời Cẩn Niên đã thấy quá nhiều lần rồi.
Giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương, muốn bám lấy anh, kẻ như vậy nhiều không đếm xuể, Thời Cẩn Niên luôn xử lý bằng sự ghét bỏ và lạnh lùng.
Nhưng anh biết, thằng ngốc này thật sự đáng thương, không phải đang diễn.
Nhà họ Giang cho người canh ngoài cổng biệt thự nhà họ Thời, hôm đó thằng ngốc này đứng ngoài trời suốt đêm mà nhà họ Giang vẫn không sai người đến đón về.
Giống như một món rác, bị ném cho nhà họ Thời, danh nghĩa là để cậu út nhà họ Giang hầu hạ anh.
Thời Cẩn Niên lại cho rằng nhà họ Giang muốn mượn tay anh gϊếŧ đứa con ngốc này, vứt bỏ gánh nặng.
Đều là những đứa trẻ không được ba mẹ thương yêu cả.
“Cậu chủ, xin anh... Hãy để Giang Miên... Ở lại...”
Giang Miên thấy Thời Cẩn Niên cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt âm trầm, im lặng không nói lời nào. Dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cậu vẫn cố lấy can đảm cầu xin anh.
Vì nếu quay về, ba cậu sẽ gϊếŧ cậu.
“Sàn nhà lạnh, lên giường nằm, đừng có chết ở đây, xui xẻo.”
Thời Cẩn Niên lạnh mặt, cúi người, hai tay mạnh mẽ nắm lấy vai thiếu niên, nhấc bổng cậu lên như xách một con gà con, rồi quẳng mạnh lên giường.
Giang Miên bị loạt động tác đó làm cho choáng váng, mắt hoa lên, trước mắt chỉ toàn một màu đen. Theo phản xạ, cậu cố níu lấy tay Thời Cẩn Niên, và quả thật đã chạm được vào.
“Cậu chủ...” Giang Miên chỉ nắm được ngón út của anh, thở hổn hển, mặt đẫm nước mắt, nhìn Thời Cẩn Niên thấy đến mấy bóng người chồng lên nhau: “Đừng... Đừng vứt em đi...”
Chú Trương đứng ở cửa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Một giây trước còn lo cậu chủ sẽ quăng Giang Miên đến chết, giây sau thấy Giang Miên nắm lấy tay cậu chủ, lại sợ cậu chủ nổi giận mà đập chết cậu luôn.
Cậu chủ mắc chứng sạch sẽ, ghét bị người khác đυ.ng vào.
Giang Miên, mau buông tay ra đi! Chú Trương gấp đến mức lòng như có lửa đốt.
“Buông tay.” Gương mặt nghiêm nghị của Thời Cẩn Niên không chút biểu cảm, giọng nói càng lạnh lẽo.
Giang Miên run lên một cái, hoảng sợ buông tay ra, thu người lại, ôm lấy tay mình trước ngực, mím chặt môi, cả người co rúm lại, chỉ dám nhìn anh mà âm thầm rơi nước mắt, không dám phát ra tiếng động nào.
Thời Cẩn Niên hơi nhíu mày, lại rút một tờ khăn ướt khử trùng từ ngăn tủ đầu giường, từ tốn lau sạch tay thật kỹ.
Vừa lau tay, anh vừa liếc nhìn người quản gia đang đứng ở cửa, giọng đầy trách móc:
Dáng vẻ này, cảnh tượng này, Thời Cẩn Niên đã thấy quá nhiều lần rồi.
Giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương, muốn bám lấy anh, kẻ như vậy nhiều không đếm xuể, Thời Cẩn Niên luôn xử lý bằng sự ghét bỏ và lạnh lùng.
Nhưng anh biết, thằng ngốc này thật sự đáng thương, không phải đang diễn.
Nhà họ Giang cho người canh ngoài cổng biệt thự nhà họ Thời, hôm đó thằng ngốc này đứng ngoài trời suốt đêm mà nhà họ Giang vẫn không sai người đến đón về.
Giống như một món rác, bị ném cho nhà họ Thời, danh nghĩa là để cậu út nhà họ Giang hầu hạ anh.
Thời Cẩn Niên lại cho rằng nhà họ Giang muốn mượn tay anh gϊếŧ đứa con ngốc này, vứt bỏ gánh nặng.
Đều là những đứa trẻ không được ba mẹ thương yêu cả.
Giang Miên thấy Thời Cẩn Niên cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt âm trầm, im lặng không nói lời nào. Dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cậu vẫn cố lấy can đảm cầu xin anh.
Vì nếu quay về, ba cậu sẽ gϊếŧ cậu.
“Sàn nhà lạnh, lên giường nằm, đừng có chết ở đây, xui xẻo.”
Thời Cẩn Niên lạnh mặt, cúi người, hai tay mạnh mẽ nắm lấy vai thiếu niên, nhấc bổng cậu lên như xách một con gà con, rồi quẳng mạnh lên giường.
Giang Miên bị loạt động tác đó làm cho choáng váng, mắt hoa lên, trước mắt chỉ toàn một màu đen. Theo phản xạ, cậu cố níu lấy tay Thời Cẩn Niên, và quả thật đã chạm được vào.
“Cậu chủ...” Giang Miên chỉ nắm được ngón út của anh, thở hổn hển, mặt đẫm nước mắt, nhìn Thời Cẩn Niên thấy đến mấy bóng người chồng lên nhau: “Đừng... Đừng vứt em đi...”
Một giây trước còn lo cậu chủ sẽ quăng Giang Miên đến chết, giây sau thấy Giang Miên nắm lấy tay cậu chủ, lại sợ cậu chủ nổi giận mà đập chết cậu luôn.
Cậu chủ mắc chứng sạch sẽ, ghét bị người khác đυ.ng vào.
Giang Miên, mau buông tay ra đi! Chú Trương gấp đến mức lòng như có lửa đốt.
“Buông tay.” Gương mặt nghiêm nghị của Thời Cẩn Niên không chút biểu cảm, giọng nói càng lạnh lẽo.
Giang Miên run lên một cái, hoảng sợ buông tay ra, thu người lại, ôm lấy tay mình trước ngực, mím chặt môi, cả người co rúm lại, chỉ dám nhìn anh mà âm thầm rơi nước mắt, không dám phát ra tiếng động nào.
Thời Cẩn Niên hơi nhíu mày, lại rút một tờ khăn ướt khử trùng từ ngăn tủ đầu giường, từ tốn lau sạch tay thật kỹ.
4
0
3 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
