Chương 92
Ngươi chính là bà ấy (1)
Nữ tử áo vàng chậm rãi bước tới, hai tay chắp sau lưng, nhìn thấy Nghiêm Tiển Ngưu đang khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, nàng ta chỉ chỉ vào người mù, liền có thuộc hạ tới xem.
Một lúc sau, thuộc hạ của nàng ta đứng dậy, lắc đầu: “Không thể cứu được, mất quá nhiều máu.”
Nữ tử áo vàng lại nhìn Lâm Diệp, ánh mắt vô cớ sáng lên.
Thuộc hạ lại ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Diệp và kiểm tra, kiểm tra kỹ càng nhưng không thấy vết thương bên ngoài nào trên cơ thể Lâm Diệp.
Kiểm tra mạch đập, một lúc sau, người này kinh ngạc nhiên ồ một tiếng.
"Đại tiểu thư, người này"
Nữ tử áo vàng sải bước vào cửa và hỏi: "Hắn thế nào?”
Người chẩn trị cho Lâm Diệp có sắc mặt vô cùng phức tạp, trong mắt đầy vẻ khó tin, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy nghi ngờ.
“Đáng lẽ hắn nên chết rồi, nhưng hắn vẫn còn sống.”
…
Lâm Diệp nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, hắn cảm thấy mình bây giờ và mình lúc rời khỏi Nam Sơn Thôn, căn bản không phải là một người.
Hắn nghĩ rằng khi đến Vân Châu, hắn có thể dựa vào trí thông minh của mình nhanh chóng tìm ra thủ phạm đã phản bội Vô Cụ Doanh năm đó.
Hắn nghĩ rằng mình có thể trở thành một vị anh hùng có đủ sức ảnh hưởng đến người khác trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng không phải vậy, hắn chỉ là một người không thể cử động vào thời điểm then chốt mà thôi.
Trước khi rời Nam Sơn Thôn, hắn đã đến trước mộ bà bà đốt tiền giấy và nói với bà bà rằng: Yêu Nhi của người rất lợi hại, người đợi tin vui của Yêu Nhi nhé.
Nếu bây giờ hắn trở lại trước mộ bà bà, có lẽ sẽ nói rằng: Yêu Nhi của người không lợi hại như vậy, chỉ là quá tự đại mà thôi.
Một vị y quan tới khám cho hắn, nghe nói là y quan rất lợi hại, dù sao cũng xuất thân là người của Bắc Dã Vương phủ, đương nhiên sẽ không tầm thường.
Ông ta nói, lẽ ra Lâm Diệp sớm đã chết rồi, về việc tại sao không chết, ông ta cũng không giải thích nổi, coi như là một kỳ tích vậy.
Lôi Hồng Liễu không chịu bỏ cuộc.
Nàng ta không bỏ cuộc, nữ tử áo vàng gọi nàng ta là tỷ tỷ kia sẽ nghĩ cách để giúp nàng ta.
Thế là, một y quan khác lại tới, cũng xuất thân từ Bắc Dã Vương phủ, nghe nói là y quan cấp cao nhất, ngay cả Bắc Dã Vương cũng rất xem trọng ông ta.
Sau khi chẩn đoán kỹ càng cho Lâm Diệp, ông ta nói quả thực là sớm nên chết rồi, tại sao không chết ông ta giải thích rất nhiều nhưng Lôi Hồng Liễu nghe không hiểu.
Sau này nghĩ lại, mọi người đều không hiểu được lời nói mà y quan cấp cao nhất kia nói, chỉ là vì ông ta cũng không thể giải thích rõ, vì vậy giải thích rất phức tạp, dù sao ông ta cũng là y quan cấp cao nhất.
Lúc hắn đang ngơ ngác, Lôi Hồng Liễu bưng một bát canh thuốc đi vào, ngồi xuống bên giường Lâm Diệp, trông mỉm cười rất thoải mái.
Nàng ta nói: "Có một tin tốt và một tin xấu. Ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Lâm Diệp nằm đó và cũng mỉm cười rất thoải mái.
"Tin tốt."
Lôi Hồng Liễu nói: "Tin tốt là ngươi vẫn còn sống, cho dù bọn họ đều nói ngươi nên phải chết rồi.”
Lâm Diệp ừ một tiếng: “Đúng vậy, ta còn sống.”
Lôi Hồng Liễu nói: "Tin xấu là ta đã hỏi qua rồi, mặc dù đan điền của ngươi đã bị hủy, sau này không thể tụ khí, không thể luyện được nội công, nhưng ngươi có thể tu luyện thuật luyện thể, sau này cũng có thể trở thành cường giả.”
Lâm Diệp biết đây nhất định cũng là tin tức tốt.
Người bị hủy đan điền đáng lẽ phải chết rồi mới phải, hắn lại không những không chết mà còn có thể trở thành cao thủ nhờ luyện tập cơ thể, chẳng lẽ đây còn không được coi là tin tốt sao?
Lôi Hồng Liễu cố gắng nói chuyện một cách thoải mái, Lâm Diệp cũng cố gắng ứng phó một cách thoải mái, nhưng cả hai bọn họ đều không phải là diễn viên giỏi, kỹ năng diễn xuất của bọn họ đều cứng nhắc.
Vì thế cuộc nói chuyện dừng lại ở đây, Lôi Hồng Liễu cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Bởi vì, cấp cao nhất của rèn luyện thể chất cũng chỉ là Bạt Tụy Cảnh Đỉnh Phong mà thôi, đương nhiên cũng được coi là cường giả, dù sao có bản lĩnh như vậy, ở trong quân đội tích lũy quân công cũng có thể làm đến tướng quân rồi.
Bạt Tụy Cảnh chính là một đường ranh giới, nếu bước qua bước này tiến vào Võ Nhạc Cảnh liền có thể tu luyện nội kình, thậm chí có thể dùng khí ngự vật.
"Thật xin lỗi, sư nương lừa ngươi rồi, với thân thể của ngươi hiện tại, rất có có thể đạt đến Bạt Tụy Cảnh.”
Lôi Hồng Liễu bỗng nhiên cúi đầu, có lẽ không chỉ là không dám đối mặt với Lâm Diệp mà nàng ta còn không dám đối diện với lương tâm của chính mình.
Lâm Diệp quay đầu lại nhìn sư nương và đáp lại bằng một nụ cười mà hắn thực sự không giỏi.
"Với thiên phú của ta, vốn cũng chưa chắc có thể đạt tới Bạt Tụy Cảnh.”
Lôi Hồng Liễu không dám nói thêm gì nữa, nàng ta cũng không dám nhìn vào đôi mắt trong veo kia của Lâm Diệp.
Sau khi Lôi Hồng Liễu đút cho Lâm Diệp một ít thuốc sắc rồi đi ra ngoài, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nằm trên giường, Lâm Diệp đang suy nghĩ, Bạt Tụy Cảnh thì sao chứ? Luyện đến Bạt Tụy Cảnh Đỉnh Phong vẫn có thể báo thù.
Hắn miễn cưỡng giơ tay lên, từ sau cuộc đại chiến tối qua, bàn tay này của hắn vẫn luôn nắm chặt.
14
0
4 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
