TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 91
Đáng lẽ nên chết rồi (2)

Nữ tử áo vàng nhìn về phía ông ta và hỏi: "Có lẽ ngươi biết ta là ai, đúng không?”

Ngưu Cần khụy gối quỳ xuống, không ngừng dập đầu lạy: "Chức mọn biết đại tiểu thư là ai, chức mọn mặc dù chưa từng gặp đại tiểu thư nhưng lúc nhìn thấy chiến giáp đồng liền biết.”

Nữ tử áo vàng hỏi: "Ngươi biết ta là ai, nhưng ngươi không biết Lôi Hồng Liễu là tỷ tỷ kết nghĩa của ta, vì vậy ta cũng không thể trách ngươi.”

Ngưu Cần nghe thấy điều này, ồng ta cúi đầu càng nhanh hơn.

"Chức mọn đa tạ đại tiểu thư khoan dung, sau này chức mọn sẽ kiểm điểm bản thân, không dám làm sai nữa.”

"Không cần."

Nữ tử áo vàng nói: "Ngươi không biết, ta không trách ngươi, nhưng ta cũng không định tha cho ngươi, ngươi hà tất đa tạ ta làm gì?”

Ngưu Cần sợ hãi đến mức toàn thân run lên dữ dội, lắp bắp nói: "Đại tiểu thư, ta cũng là người xuất thân từ Bắc Dã Quân chúng ta. Ta từng giữ chức tướng quân ngũ phẩm trong quân đội, Lưu Ngọc Lâu đại tướng quân là chủ tướng của ta.”

Nữ tử áo vàng gật gật đầu: “Ta biết rồi, sau khi trở về ta sẽ hỏi ông ta.”

Ngưu Cần cứng đờ người.

Vào lúc này, nhị sư huynh võ quán Đàm Bính Thần thở hổn hển chạy tới, trên trán hắn ta vẫn còn vết máu chưa khô.

Nữ tử áo vàng liếc nhìn hắn ta một cái, trong mắt có mấy phần tán thưởng.

"Lòng trung thành rất đáng khen ngợi, nhưng có chút ngu ngốc.”

Nàng ta quay đầu lại nhìn Lôi Hồng Liễu: “Từ nay về sau hãy để hắn làm việc bên cạnh ta, có thể tới chạy đi chạy lại việc vặt, tránh sau này có việc, tên ngốc này lại dụng vỡ tường ngoài phủ Bắc Dã Vương, tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để hắn oan ức.”

Lôi Hồng Liễu nhìn về phía Đàm Bính Thần: "Mau tới đây, sư nương xử lý vết thương cho ngươi.”

Nàng ta không đáp lại lời của nữ tử áo vàng, nhưng nữ tử áo vàng lại không để tâm chút nào.

"Sư nương."

Đàm Bính Thần quỳ xuống nói: "Đệ tử trở về muộn rồi."

Lôi Hồng Liễu nhìn vết thương trên trán Đàm Bính Thần, hắn ta đã đập bao nhiêu lần mà khiến đầu mình thành thế này chứ?

Đàm Bính Thần quỳ ở đó nói: "Sư phụ bảo đệ tử đi, đệ tử ngu đần, cầu kiến mà không thể vào được, chỉ đành dùng cách này.”

Lúc đưa các đệ tử về nhà, Lôi Hồng Liễu đưa cho Nghiêm Tiển Ngưu một mảnh giấy và nhờ ông ta cầu cứu một người, nhưng Nghiêm Tiển Ngưu lo lắng cho sự an nguy của Lôi Hồng Liễu nên đã đưa mảnh giấy đó cho Đàm Bính Thần.

Lôi Hồng Liễu tìm rượu đến lau vết thương cho hắn ta, rắc một ít phấn lên rồi xé một mảnh y phục để băng bó.

“Muội ấy nói muốn ngươi đến vương phủ làm việc, ngươi đi đi, mấy năm nay ở trong võ quán, quả thực đã trì hoãn thời gian của ngươi rồi.”

Đàm Bính Thần nghe vậy ngẩng đầu lên: "Sư nương, đệ tử không thể đi, đệ tử ở lại bên cạnh sư phụ và sư nương.”

Hắn ta còn chưa nói xong đã bị Lôi Hồng Liễu ngắt lời.

"Cha ngươi vốn là người trong Bắc Dã Quân, ngươi vốn nên quay lại quân đội. Ngươi có thiên phú, lại chăm chỉ và thành thật lương thiện, ở trong quân đội sẽ có tương lai tốt đẹp.”

Lôi Hồng Liễu nhẹ nhàng nói: “Năm đó, cha ngươi chết trên chiến trường, là sư phụ ngươi bất chấp tính mạng trở về, mang theo thi thể của ông ta trở về, sau này sư phụ ngươi mở võ quán này, ngươi tới đây bái sư, quả thực, cho dù là sư phụ ngươi hay là ta cũng đều không dạy nổi ngươi, mấy lần khuyên ngươi đi theo đuổi tiền đồ, ngươi không chịu nghe, lần này, ngươi nhất định phải nghe ta.”

Đàm Bính Thần khóc mà nói: "Cha con tử trận, sư phụ chính là cha con, sư nương chính là mẹ con.”

Lôi Hồng Liễu nói: “Vậy ngươi càng phải nghe theo lời cha mẹ, đến Bắc Dã Quân, có tiền đồ rồi thì trở về thăm bọn ta, lúc ngươi một thân giáp sắt cầm đao, ai còn dám ức hiếp sư phụ và sư nương ngươi nữa chứ?”

Mặc áo giáp sắt và áo bào anh, tướng quân đeo kiếm đỏ, đây là giấc mơ của nam nhân.

Đàm Bính Thần nghe xong lời này, trầm mặc hồi lâu, sau đó nặng nề cúi đầu nói: "Đệ tử nhớ rồi, đệ tử sẽ có tiền đồ.”

Lôi Hồng Liễu cười, trong mắt rưng rưng.

Nàng ta giơ tay vỗ vỗ vai Đàm Bính Thần: "Lần sau đừng ngu ngốc như vậy."

Nữ tử áo vàng nói: "Tại sao nam nhân bên cạnh tỷ lại đều ngu ngốc như vậy?"

Lôi Hồng Liễu: "Bên cạnh muội không có nam nhân ngu ngốc, ngay cả một tên nam nhân cũng không có."

Nữ tử áo vàng hừ lạnh một tiếng: "Nói nhảm, ai nói bên cạnh ta không có nam nhân, Thanh Đồng Nhi?"

Trong sân, sáu chiến giáp đồng như tượng tạc đồng thời cúi người nói: “Có mặt!”

Lúc này cửa phòng đã mở ra, Nghiêm Tiển Ngưu đang xử lý vết thương cho người mù, người mù đã hôn mê bất tỉnh, cũng không biết có thể cứu được không.

Lâm Diệp nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn người mù, không biết vì sao nước mắt không ngừng chảy ra, lúc bà bà ra đi, đến một giọt nước mắt hắn cũng không rơi.

"Lão mù?"

Nghiêm Tiển Ngưu khẽ gọi một tiếng, nhưng người mù không đáp lại.

Nghiêm Tiển Ngưu nắm tay người mù, phát hiện đã có chút lạnh.

"Lão mù, con mẹ nó, ông dậy đi, lão mù, ta còn nợ ông tiền rượu kìa. Ông đứng dậy, chúng ta còn phải cùng nhau uống rượu.”

"Lão mù, lão mù, ông dậy đi, lão tử lần trước có thể cứu hai người các ông về, lần này lão tử nhất định còn có thể cứu các ông, nhất định có thể.”

14

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.